lên phía mắt cá bị thương. Rồi gã từ từ và thận trọng tiến vào bờ, mặt nhăn
nhó vì đau.
Gã không dừng lại. Với một sự tuyệt vọng như điên, bất kể đau, gã hối
hả lên dốc tới tận đỉnh đồi, nơi ban gã đã đi khuất, dáng vẻ còn tức cười hơn
nhiều so với tay bạn tập tễnh, ngật ngưỡng nọ. Nhưng tới đỉnh, gã trông
thấy một thung lũng nông, trống vắng sự sống. Gã lại đấu tranh với cái sợ,
vựot lên được, nhích thêm cái bọc qua nửa vòng phía vai trái và tiếp tục lảo
đảo xuống dốc.
Đáy thung lũng sũng nước được lớp rêu dày, tựa bọt biển, hút xâm xấp
trên mặt. Nước ấy, cứ mỗi bước, lại bắn vọt từ dưới chân gã và mỗi lần gã
nhấc chân lên, lại nghe kêu đánh oạp khi lớp rêu ướt miễn cưỡng nhả ra. Gã
lách đường từ đám lầy này sang đám lầy khác và dò theo dấu chân của
người kia, dọc, ngang những gờ đá lô nhô như những hòn đảo nhỏ giữa biển
rêu.
Tuy có một mình, nhưng gã không lạc. Gã biết đi quá nữa, gã sẽ đến
chỗ có những cây vân sam và linh sam chết nhỏ xíu và quắt queo bên bờ
một con hồ nhỏ, Titsinisili, tiếng địa phương có nghĩa là " Vùng đất của
những chiếc que nhỏ ". Và chảy vào hồ ấy, là một con suối nhỏ, nước không
lờ lờ màu trắng sữa. Trên bờ dòng suối này có cỏ bấc, điều này gã nhớ rất
rõ, nhưng không có cây to, và gã sẽ ngược theo nó đến đầu nguồn của một
đường phân thuỷ. Gã sẽ qua đường phân thuỷ đó, tới đầu nguồn một con
suối khác chảy vào sông, ở đấy gã sẽ tìm thấy một chỗ cất giấu dưới một cái
xuồng lật xấp, với nhiều phiến đá xếp chồng lên trên. Và trong chỗ cất giấu
ấy, sẽ có đạn cho cây súng rỗng không của gã, lưỡi câu và dây câu, một cái
lưỡi nhỏ, tất cả những thứ đó dùng cho việc giết và bẫy mồi làm thức ăn. Gã
cũng sẽ tìm thấy bột mì, không nhiều, một miếng thịt lợn và chút ít đậu.
Bil sẽ đợi gã ở đó và họ sẽ chèo xuồng xuôi về nam trên sông Đijơ đến
Hồ Gấu Lớn. Và họ sẽ xuyên qua hồ về phía nam, cứ phía nam đi miết cho
đến khi tới sông Meckenji. và lại hướng nam, vẫn hướng nam, họ sẽ tiếp tục
đi, trong khi mùa đông hoài công đuổi theo họ, băng đóng trong những
xoáy nước, và ngày trở nên lạnh giá và hanh, cứ hướng nam mà tiến, đến
một trạm ấm áp nào đó của công ty Vịnh Haxđơn, ở đó có cây mọc cao và
thoáng, ở đó có ê hề đồ ăn, thức uống.