ngày trong móng vuốt của cái chết, gã lại thách thức cái chết và khước từ
không chịu chết.
Gã nhắm mắt lại với sự tĩnh tâm một cách thận trọng. Gã cố vượt lên
sự suy nhược như một lớp sóng trào dâng, bập bềnh xô vào mọi ngóc ngách
trong người gã. Nó rất giống biển, cái sự suy nhược giết người ấy, nó cứ
dâng lên hoài và từng tí một nhận chìm ý thức gã. Đôi lúc, gã gần như bị
chìm nghỉm, loạng quạng vung tay đập chân bơi qua quên lãng. và một lần
nữa, do một phép màu nào đó cảu tâm hồn, gã lại tìm thấy một mảnh ý chí
và rẽ sóng lao vụt đi mạnh hơn.
Không động đậy, gã nằm ngửa, và gã có thể nghe thấy tiếng hít vào thở
ra khò khè của con sói ốm mỗi lúc một sát lại gần hơn. Nó tiến lại gần, gần
nữa, qua một quãng thời gian tưởng như bất tận và gã không nhúc nhích.
Nó đã kề bên tai gã. Cái lưỡi khô sần sùi có vào má gã như giấp ráp. Hai tay
gã phóng ra, hay chí ít là gã muốn phóng tay ra. Các ngón tay quắp lại như
móng vuốt, nhưng thộp vào quãng không. Sự nhanh nhẹn và chính xác đòi
hỏi sức khoẻ, mà gã thì không có sức khoẻ đó.
Sự kiên trì của con sói thật ghê gớm. Sự kiên trì của con người cũng
ghê gớm không kém. trong nửa ngày liền, gã nằm im không cựa quậy, đấu
tranh để khỏi thiếp đi, chờ con vật định ăn thịt gã. Mà gã cũng muốn ăn thịt
nó. Đôi khi, biển-suy-nhược dâng trào trong gã và gã mơ những giấc mơ
dài, nhưng suốt thời gian đó, tỉnh hay mơ, gã vẫn chờ tiếng thở khò khè và
cái lưỡi thô liếm láp.
Gã không nghe thấy tiếng thở, và truồi dần từ một cơn mơ nào đó đến
cảm giác thấy chiếc lưỡi kia lia dọc bàn tay. Gã chờ. Những chiếc nanh ấn
khe khẽ, rồi mạnh hơn; con sói đang huy động hết sức tàn trong một cố
gắng để cắm ngập răng vào miếng mồi nó đã chờ đợi bao lâu. Nhưng con
người đã chờ sẵn từ lâu và bàn tay nát bươm nắm lấy hàm nó. Trong khi
con sói vật lộn một cách yếu ớt và bàn tay bóp lại một cách yếu ớt, thì bàn
tay kia từ từ trườn qua thành một gọng kìm. Năm phút sau, cả trọng lượng
của con người đè lên trên con soid. Hai bàn tay không đủ sức để bóp nghẹt
con sói nhưng mặt con người áp sát vào họng con sói và mồm con người
đầy những lông. Hết nửa giờ, con người nhận thấy một dòng âm ấm chảy
vào họng mình. Cái đó chẳng lấy gì làm thú vị. Nó như chì nóng chảy đọng