Họ ngồi trước cửa nhà, lo ngại nhìn quang cảnh mặt biển. Mặt trời đã
ra khỏi đám mây, làm gia tăng sự oi nồng của ngày nhiệt đới, nhưng cái tĩnh
lặng chết chóc vẫn lẩn khuất và biển mỗi lúc một thêm vẻ nghiêm trọng.
Raoul bồn chồn, lo ngại:
- Cái gì đến với biển thì cũng là đến với cháu. Gia tài, cơ nghiệp! Bác
thấy đấy, trời không có gió, lúc mưa lúc tạnh thật kỳ lạ!
Từ nhiều dặm xa ngoài khơi, một tiếng rền vang giống như động đất
mang theo hàng chục ngàn tấn sức nặng đụng vào bờ cát san hô mong manh
che chắn hòn đảo. Thân hình ông già bật lên, nhảy nhổm rồi lại té ngồi
xuống ghế:
- Chúa nhân lành! Chuyện gì vậy?
Raoul cũng té xuống ghế. Chàng ngạc nhiên:
- Cháu không hiểu. Trời không có gió...
Rồi chàng giải thích:
- Nếu gió thì có thể đó là sóng...
Ông già thở dài, nhăn mặt lắc đầu:
- Đừng vội, lát nữa thể nào cũng có gió đủ để cho cậu phải lo ngại.
Họ ngồi im lặng. Mồ hôi đọng trên mặt trước còn là vô vàn những giọt
li ti, sau to dần, kết hợp với nhau thành những giọt lớn và rơi xuống đất.
Bầu không khí nghẹt ngụa, khó thở. Nhất là ông già, vốn bị bệnh suyễn,
mọi cố gắng của ông chỉ là để thở một cách khó nhọc.
Sóng thần đã xóa bỏ được cái bờ đê cao hơn đảo không còn vết tích.
Bây giờ nước biển ào lên, rất nhanh. Nó tràn chung quanh các thân cây dừa
và hướng về phía hai người.
- Con đường này cao hơn mực nước. Tôi đã ở đây mười một năm nay...
Ông coi đồng hồ:
- Ba giờ chiều.
Một người đàn ông, một người đàn bà, dưới chân họ lắt nhắt nào là con
nít, nào là chó lớn chó con và các đồ đạc, lếch thếch đi lên. Họ tới khoảng
đất trống ở phía hiên nhà, sau khi lưỡng lự bèn ngồi xuống cát. Ít phút sau,
lại một gia đình khác kéo đến từ phía đối diện, đàn ông, đàn bà mang theo
các thứ hỗn tạp. Và chẳng bao lâu hàng mấy trăm người đủ mọi lứa tuổi
bồng bế con nít lếch thếch đi tới. Họ gọi nhau ơi ới, kiếm chỗ ngồi trên