ngày đầu tiên cậu hồi phục. Hắn ta nói chuyện với bà mẹ rằng cậu là một
thợ dệt giỏi nhất. Công việc vẫn để dành cho cậu nên cứ nghỉ nốt một tuần
nữa kể từ thứ hai rồi đi làm cũng được.
- Sao con không cảm ơn ông đây, con? – Mẹ cậu băn khoăn hỏi con. –
Cháu hãy còn yếu quá nên không nói được như thế. – Bà trình bày với
khách, tỏ ý xin lỗi.
Giôn ngồi co ro nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Tên đốc công đã ra về
từ lâu mà cậu vẫn ngồi yên như vậy. Bên ngoài trời ấm áp, đến chiều cậu lại
ngồi ngoài hiên, chốc chốc môi lại mấp máy, cứ như cậu đang đắm mình
trong những tính toán miên man.
Sáng hôm sau, khi trời đã trở nên ấm áp, cậu lại ra ngồi ngoài hiên. Lần
này cậu mang theo một cái bút chì và một mẩu giấy để tiếp tục tính toán.
Cậu tính một cách vất vả và đến là kinh ngạc.
- Sau một triệu là đến bao nhiêu nhỉ? – Cậu ta hỏi Uyn-lơ khi cậu em đi
học trưa về. - Làm thế nào mày tính được hả?
Chiều hôm đó cậu kết thúc công việc tính toán. Ngày ngày cậu trở lại
mái hiên mà không mang bút chì và giấy. Cậu say sưa ngắm nhìn cái cây
mọc bên đường. Mới đầu ngồi ngắm như thế hàng giờ, và khi gió lay động
cành cây làm cho lá cây kêu xào xạc, là lúc cậu thích thú vô cùng. Suốt cả
tuần cậu hầu như chỉ sống với mình. Vào ngày chủ nhật ngồi trên hiên nhà,
cậu nhiều lần cười lớn, làm bà mẹ thấy sợ, vì đã bao năm nay bà có thấy
con trai mình cười đâu.
Sáng hôm sau, trời hãy còn nhá nhem tối, bà mẹ đã vào giường đánh
thức cậu dậy. Cả một tuần cậu được ngủ no say nên cậu tỉnh ngủ ngay. Cậu
không vùng vằng gì, cũng không giữ lấy cái chăn bà mẹ kéo ra khỏi người
cậu. Cậu nằm im lặng, và nói khẽ:
- Vô ích thôi, mẹ ạ.
- Muộn mất con ạ, - bà mẹ nói, tưởng con mình hãy còn ngái ngủ.
- Con thức đấy mà, mẹ ạ, mà con đã bảo với mẹ là con làm thế cũng vô
ích thôi. Mẹ cứ mặc con thì hơn. Con không dậy được đâu.
- Nhưng con sẽ mất việc! – Bà mẹ kêu kên.
- Con không dậy được, - cậu nhắc lại bằng một giọng kỳ lạ, nghe đuối
sức.