Lý do độc nhứt của tôi không bơi tới gần hắn vì tôi mệt quá. Nguyên
nghĩ đến sự cố bơi lại gần chỗ hai người đó cũng đủ làm tôi nôn mửa rồi. Vì
vậy tôi mới gọi tên Kanaka lại phía tôi, và chia sẻ tấm ván với hắn. Hắn
xưng tên là Otoo, sanh quản ở Borabora, hòn đảo xa nhất về hướng tây
trong quần đảo Société. Về sau hắn cho tôi biết là chính hắn đã vớ được tấm
nắp hầm ấy trước tiên, rồi hắn mới gặp thuyền trưởng Oudouse. Hắn đã cho
ông ta bám vào với hắn, rồi sau lại bị ông ta đạp đuổi hắn ra.
Otoo và tôi gặp nhau trong trường hợp đó. Hắn không phải là một tay
hiếu chiến. Trông hắn hiền lành và rất đáng mến, mặc dầu hắn cao tới gần
hai thước và gân guốc như một kẻ giác đấu. Hắn không phải là một tay
thích sinh sự, nhưng cũng không phải là một thằng hèn. Hắn rất can đảm, và
trong những năm sau này, tôi thấy hắn từng có những cử chỉ liều lĩnh mà
chính tôi không hề bao giờ dám mơ tưởng tới. Tôi muốn nói là giả sử hắn
không là một kẻ hiếu chiến và hắn luôn luôn tránh sinh sự. thì hắn lại không
hề bao giờ trốn tránh nếu có gặp gian nguy. Và một khi hắn đã nhập cuộc
thì “Liệu Hồn”, như hắn vẫn hô mỗi khi ra tay. Tôi không tài nào quên được
câu chuyện xảy ra giữa hắn và tên Bill King trên đảo Samora thuộc Đức.
Bill King vẫn thường được tôn làm quán quân về hạng “nặng cân” trong
Hải Quân Mỹ. Gã là một thứ súc vật được làm người, một con đười ươi
thực sự, một gã hắc búa có đôi cánh tay rất mau lẹ. Gã gây sự, đá Otoo hai
cái và thoi hắn một chùy, trước khi Otoo cảm thấy cần phải chiến đấu. Cuộc
đánh lộn có lẽ chỉ diễn ra trong bốn phút mà sau đó Bill King đã phải ôm
hận vì bị gãy mất bốn xương sườn, một cánh tay và trẹo mất một xương bả
vai. Otoo không biết chút gì về quyền anh, hắn chỉ đấm đá lung tung, vậy
mà dường như anh chàng Bill King cũng phải mất toi ba tháng điều trị mấy
miếng đòn gã được ăn buổi chiều hôm đó ở bờ biển Apia.
Nhưng tôi kể chuyện nhanh quá rồi. Chúng tôi chia cho nhau cái nắp
ấy, cứ lần lượt kẻ này nằm lên nghỉ ngơi thì người kia lại xuống nước ngập
tới cổ, tay bíu vào tấm ván. Liền trong hai ngày hai đêm, thay phiên nhau,
người này trên ván thì người kia dưới nước, chúng tôi trôi dạt trên đại
dương. Cuối cùng, tôi hầu như luôn luôn mê sảng và cũng nhiều lần tôi
nghe thấy Otoo mê sảng nói lắp bắp bằng thổ ngữ của hắn. Vì chúng tôi
luôn dìm mình dưới nước nên không bị chết khát, mặc dầu nước biển và