JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 364

hè nhau chạy đến bắt tôi, đứa nào cũng cầm rìu dài cán để chặt đầu tôi.
Chúng ham lãnh tiền thưởng đến nổi xô cả vào nhau. Trong lúc lộn xộn ấy,
tôi đã tránh được nhiều lưỡi rìu bổ xuống bằng cách lăn sang phải, sang trái
trên bãi cát.

Rồi Otoo chạy tới - cái anh chàng đó tay không địch được trăm người.

Hắn loay hoay thế nào mà đoạt ngay được một cái trùy nặng; những lúc
đánh giáp lá cà, cây trùy lại là thứ võ khí lợi hại hơn cả súng trường. Hắn
xông ngay vào giữa đám đông, làm cho chúng không thể dùng dao đâm
được, mà sử dụng rìu lại càng khó nữa. Otoo chiến đấuđể bảo vệtôi, và hắn
lồng lộn như một con thú dữ. Cách dùng cây trùy của hắn thật là tài tình.
Đầu bọn kia cứ vỡ nát như trái cam chín mùi. Đến khi đánh tan bọn chúng,
hắn vực tôi lên và cắm đầu chạy về xuồng, hắn mới bị vết thương đầu tiên.
Khi về đến xuồng hắn đã bị đâm bốn mũi giáo, nhưng hắn lấy khẩu
Winchester ra, và mỗi phát đạn là hạ được một tên. Rồi chúng tôi chèo
xuồng về thuyền và được điều trị lành vết thương.

Chúng tôi ở với nhau được 17 năm. Hắn đã đào tạo tôi. Nếu không có

hắn, chắc ngày nay, tôi hoặc đang quản đốc hàng hoá trên một tàu nào đó,
hoặc vẫn đi mộ phu, hoặc đã chết từ lâu rồi cũng nên.

Một hôm, hắn bảo tôi “Anh cứ làm đến đâu là tiêu đến đó. Bây giờ anh

dễ kiếm tiền lắm. Nhưng khi về già, anh tiêu hết tiền rồi, anh không thể đi
kiếm được nữa đâu. Tôi biết lắm. Tôi đã quan sát lối sống của người da
trắng. Dọc theo các bờ biển, có rất nhiều người già xưa kia đã có một thời
thanh xuân kiếm ra tiền như anh bây giờ. Nay họ về già, tay trắng, nên phải
ngồi chầu chực bọn trẻ như anh lên bờ để xin vài ly rượu.”

“Người da đen làm nô lệ trong các đồn điền, lương bổng hàng năm có

20 mỹ-kim, mà phải làm việc cực nhọc. Còn bọn chủ nhân thì an nhàn; cưỡi
ngựa đi trông coi phu làm việc mà lương hàng năm lại tới 1200 mỹ-kim.
Tôi là một thủy thủ trên thuyền buồm, mỗi tháng được 15 đồng. Đấy là tôi
thủy thủ hạng giỏi, và tôi làm việc cực nhọc. Còn thuyền trưởng có lều hai
mái che khỏi nắng, uống rượu bia trong chai dài ngon lành. Chưa hề bao
giờ tôi thấy ông ta cuốn một sợi dây thừng hay sờ tới cái mái chèo cả; vậy
mà ông ta ăn những 150 đồng một tháng. Đấy vì tôi chỉ là thủy thủ còn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.