ta thì lại là nhà hàng hải. Thầy à, tôi thiết tưởng thầy nên biết thêm về hàng
hải thì hơn”.
Otoo thúc giục tôi. Rồi hắn trở thành phụ tá của tôi trên chiếc thuyền
buồm đầu tiên của tôi. Hắn còn hãnh diện hơn chính tôi về tài chỉ huy của
tôi. Về sau, hắn lại nói:
“Thầy ạ, làm thuyền trưởng lương cao lắm, nhưng thuyển trưởng phải
luôn bận rộn trông coi không được rảnh. Làm chủ thuyền lương cao hơn
nữa, và chủ thuyền chỉ việc ngồi trên bờ với nhiều người hầu hạ mà thu tiền
thôi.”
“Đúng đầy, nhưng một chiếc thuyền buồm giá những 5000 đồng, đó là
giá một chiếc cũ,” tôi cãi lại. “Đợi đến già đời tôi mới để dành được số tiền
đó.”
“Người da trắng có cách kiếm tiền nhanh hơn.” Hắn vừa nói, vừa chỉ
tay về phía dãy dừa mọc dọc theo bờ biển.
Lúc đó chúng tôi đang ở giữa quần đảo Salomons, bận chất lên thuyền
một lô hạt ngà ở dọc theo bờ biền phía đông đảo Guadalcanal.
Otoo bảo tôi:” Giải đất giữa vàm sông này và vàm sông kia rộng tới hai
dậm, và chạy sâu vào nội địa. Bây giờ nó không có giá trị gì cả, nhưng biết
đâu, đến sang năm hay sang năm nữa người ta lại chẳng trả giá cao mà mua.
Chỗ này tàu buông neo rất tốt. Các tàu buôn lớn có thể vào gần được. Anh
có thể tậu đất của người chủ cũ vào sâu tới 4 dậm với giá mười ngàn điếu xì
gà, 10 chai rượu đế, một khẩu Snider, tất cả chỉ đáng trăm bạc. Rồi anh cầm
lại cho người mối, và chỉ sang năm hay sang năm nữa, anh bán nó đi là có
thể có một chiếc tàu chạy rồi”.
Tôi làm theo lời hắn, và quả hắn tiên đoán rất đúng, tuy phải ba năm
sau tôi mới bán được đất. Kế đó là vụ cánh đồng cỏ ở Guadalcanal, một
cánh đồng cỏ rộng 20 ngàn mẫu, thuê của chính phủ trong 999 năm bằng
một số tiền tượng trưng. Tôi thuê được vừa đúng 90 ngày thì nhượng lại
cho một công ty để lấy một số tiền bằng nửa gia tài của người ta. Luôn luôn
tôi nhờ có Otoo lo xa và biết nhìn thấy cơ hội cho tôi. Chính hắn đã có công
trong vụ mua vớt chiếc tàu Doncaster, mua đấu giá lại được với giá 100
Anh kim, và tới lúc sửa chữa xong thì bán lại còn được lời đến 3000 đồng,