đấy.”
Tôi nghe lời hắn, từ từ bơi đi, trong khi hắn bơi quanh tôi, trong
khoảng giữa tôi và con cá mập, ngăn không cho nó nhào đến, và khuyến
khích tôi.
“Những móc sắt treo xuồng đã bị mang đi chỗ khác, họ đang sửa soạn
dây trục rồi đấy.” Một phút sau hắn giải thích cho tôi biết, rồi lặn xuống để
ngăn một cuộc tấn công khác của con cá.
Lúc đó, chiếc thuyền còn cách tôi hơn mười thước và tôi đuối sức quá
rồi. Tôi gần như không nhúc nhích được nữa. Trên thuyền quăng dây
xuống, nhưng dây cứ bị hụt hoài. Con cá mập thấy không ai làm gì nổi nó,
nên bạo dạn hơn. Nhiều lần nó xuýt đớp trúng tôi, nhưng lần nào cũng có
Otoo cứu tôi thoát trong gang tấc. Lẽ dĩ nhiên, riêng hắn thì hắn có thể thoát
đi lúc nào cũng được. Nhưng hắn đeo sát lấy tôi.
“Thôi Charley ơi, ở lại nhé, tôi chết mất thôi!” Tôi cố bảo hắn qua hơi
thở hổn hển.
Tôi biết là cái chết đã đến, và chỉ chút xíu nữa là tôi buông tay để chìm
nghỉm.
Nhưng Otoo cười với tôi, nói:
“Để tôi cho anh xem một miếng đòn mới. Tôi sẽ làm cho con cá này
ốm đòn.”
Hắn bơi về phía sau tôi, chỗ con cá đang lăm le nhào vào tôi.
“Thầy bơi sang bên trái một chút,” hắn lại gọi tôi “có sợi dây ở đó, bên
trái đó.”
Tôi đổi chiều bơi và tung tay ra nắm đại. Lúc đó tôi chỉ còn hơi tỉnh.
Khi tay tôi nắm được sợi dây, tôi nghe thấy trên thuyền kêu lớn. Tôi quay
lại nhìn thì không thấy bóng Otoo đâu cả. Một lát sau, hắn mới ngoi lên, hai
bàn tay hắn đã bị cụt lủn, máu me ở cổ tay phun ra.
“Otoo ơi!” hắn khẽ gọi. Tôi nhìn thấy trong khóe mắt của hắn một tia
sáng yêu thương, giọng hắn run lên.
Tới lúc đó, và chỉ lúc đó, lúc chấm dứt bao năm gần gũi, hắn mới chịu
gọi tôi bằng cái tên này.
“Otoo ơi! Vĩnh biệt nhé!” Hắn gọi tôi.