sáng lên. “Nếu anh thất bại, anh sẽ trở thành một ông chủ bút, và em sẽ là
vợ một ông chủ bút vậy.”
Nàng cau mày vì câu nói đùa ấy – một cái cau mày nom xinh quá, đáng
yêu quá khiến gã phải ôm lấy nàng và hôn.
“Thôi thế đủ rồi,” nàng nói, cố sức tránh sự lôi cuốn mê hoặc của sức
mạnh nơi Martin. “Em đã nói chuyện với ba và mẹ. Chưa bao giờ em lại
trái ý ba, mẹ em như vậy. Em bắt ba, mẹ em phải nghe em. Em thật là khó
bảo. Anh biết đấy, ba, mẹ em đều không ưa anh, nhưng em nói đi nói lại em
nhất định chỉ yêu anh, và sau cùng ba phải đồng ý, nếu anh muốn, anh có
thể đến làm việc ngay lập tức ở phòng luật sư của ba. Ba hứa rằng, ngay lúc
đầu, ba sẽ trả lương cho anh đủ để hai chúng mình có thể làm lễ cưới được
và có một căn nhà nho nhỏ ở đâu đó. Em nghĩ như thế là ba rất tốt, có phải
không, anh?”
Martin cảm thấy nhói trong tim một nỗi thất vọng đau đớn, gã thò tay
vào túi định lấy giấy và thuốc để cuốn (đã từ lâu gã không mang theo thuốc
lá trong túi) vừa lẩm bẩm nói câu gì nghe không rõ. Ruth nói tiếp:
“Thành thực xin anh đừng tự ái – em phải nói thật để anh rõ ba đã nghĩ
về anh như thế nào. Ba không thích những quan điểm cấp tiến của anh, và
ba cho rằng anh là một người lười biếng. Tất nhiên, em thì em biết là anh
không lười. Em biết rằng anh làm việc rất vất vả.”
Vất vả như thế nào thì chính cả em cũng không biết, Martin thoáng
nghĩ.
“Hừ, được,” gã nói. “Thế còn em nghĩ thế nào về những quan điểm của
anh? Theo ý em thì có cấp tiến không?”
Gã đăm đăm nhìn vào mắt nàng, đợi câu trả lời.
“Em thấy những quan điểm của anh làm cho người ta rối rắm khó hiểu
lắm,” nàng đáp.
Câu hỏi đã được trả lời. Gã cảm thấy cuộc sống xám ngắt đè nặng lên
người, nặng trĩu đến nỗi gã quên cả lời đề nghị hấp dẫn của nàng giục gã đi
làm. Còn nàng, sau khi đã dám nói ra những ý nghĩ của mình thì sẵn sàng
chờ đợi câu trả lời cho đến khi nàng có thể nêu lại vấn đề.
Nàng không phải chờ đợi lâu la gì. Martin cũng có một câu hỏi cần đặt
ra cho nàng. Gã muốn biết rõ lòng tin của nàng đối với gã đến đâu. Và trong