hợp giữa chúng tôi. Khi vút thẳng tới phía trước nàng quay lại nhìn tôi
trong khoảng thời gian giữa hai nhịp chèo – cái nhìn mà chỉ riêng Unga mới
có được – và tôi biết rằng đó là tiếng gọi của sự đồng ý đồng tình. Mọi
người hò reo khi chúng tôi rẽ nước vượt qua những chiếc thuyền lớn lười
biếng và bỏ rơi họ lại sau. Nhưng nàng chèo thực mau, và trái tim tôi căng
lên như lòng cánh buồm, tôi không thắng được. Gió mát dần, biển càng lúc
càng trắng và nhảy vọt lên như những con hải báo, chúng tôi xuôi theo dòng
nước lấp lánh màu vàng của mặt trời”.
Naass khom mình trên chiếc ghế đẩu, dáng điệu như một người đang
chèo thuyền, như đang sống lại thời xa xưa và đang ganh đua chèo về đích
một lần nữa. Hình như bên kia chiếc lò hắn còn nhìn thấy chiếc thuyền độc
mộc nhấp nhô và làn tóc phấp phới của Unga. Tiếng gió rít văng vẳng bên
tai hắn và hơi muối mặn đập vào mũi hắn.
“Nhưng nàng đã cặp thuyền vào bờ, miệng cười vang và chạy ngược
lên bãi cát về phía nhà mẹ nàng. Một ý nghĩ quan trọng đã đến với tôi đêm
đó – một ý nghĩ xứng đáng với con người cầm đầu tất cả dân cư ở Akatan.
Vì thế, khi trăng lên, tôi đi xuống nhà mẹ nàng và đưa mắt nhìn số hàng hoá
của Yash-Noosh chất đống bên cửa – những đồ vật của Yash-Noosh – một
tay săn mạnh khoẻ muốn làm cha đám con cái của Unga. Nhiều thanh niên
khác đã xếp đống hàng hoá của họ tại đó, rồi lại phải đem đi; và thanh niên
tới sau lại chất một đống lớn hơn đống hàng hoá của thanh niên trước”.
“Tôi ngửng mặt cười vang với trăng sao rồi đi về nhà, nơi tồn trữ tài
sản. Tôi đã đi lại nhiều lần cho đến khi cái đống hàng hoá của tôi cao hơn
đống của Yash-Noosh gấp nhiều lần, bằng số ngón tay trên một bàn tay.
Nào là cá khô phơi có, sấy có, bốn mươi tấm da hải báo lông ngắn và một
số da hải báo có lông dài bằng nửa số kia, mỗi tấm đều thắt chặt ở miệng và
trong bụng đựng đầy dầu, và một chục tấm da gấu mà tôi đã hạ được trong
rừng khi chúng tôi kiếm ăn mùa Xuân. Ngoài ra, lại còn có những chuỗi
hạt, chăn mền, quần áo đỏ tía, những món đồ tôi đổi được của những người
ở phía Đông, và những người này lại đổi của những người khác ở về Phía
Đông nữa. Tôi nhìn cái đống của Yash-Noosh và phá lên cười, vì tôi là chúa
tể Akatan, và tài sản của tôi lớn hơn tài sản của tất cả các thanh niên dưới