quyền tôi và ông cha tôi đã tạo được những thành tích, đã ra những luật lệ
và làm cho dân chúng phải muôn đời nhắc đến tên họ.
“Thế rồi sáng ra, tôi đi xuống bờ biển, liếc nhìn nhà mẹ Unga. Đống đồ
của tôi vẫn y nguyên không suy suyển. Đám phụ nữ mỉm cười kháo chuyện
với nhau những câu tinh quái. Tôi ngạc nhiên vì xưa nay chưa ai từng đưa
ra một cái giá cao như thế; và đêm đó tôi lại bỏ thêm vào đống đồ những
hoá vật khác, và đặt ở bên cạnh một chiếc thuyền độc mộc bọc da thuộc
chưa từng đi biển lần nào. Nhưng ngày lại ngày nó vẫn còn ở đó để làm trò
cười cho mọi người. Mẹ Unga là người quỷ quyệt, và tôi uất ức vì nỗi hổ
thẹn tôi phải chịu trước dân chúng. Vì thế đêm đó tôi lại phải đem thêm nữa
để làm thành một đống kếch sù và tôi còn hì hục kéo thêm chiếc thuyền lớn
đáng giá hai mươi chiếc độc mộc. Sáng ngày ra, đống đồ không còn đó nữa.
“Sau đó tôi sửa soạn lễ cưới, và dân cư ở tận phía Đông cũng tới dự
tiệc và nhận quà tặng. Unga hơn tôi bốn mùa theo lối tính năm của chúng
tôi. Tôi chỉ là một thanh niên nhưng tôi là chúa tể, và là con của một chúa
tể, tuổi tác không đáng kể”.
“Nhưng một chiếc tàu hiện lên với những cánh buồm in hình trên nền
đại dương, mỗi lúc càng lớn theo sức gió thổi. Nước từ những lỗ ở mạn tàu
chảy ra, những thuỷ thủ đi lại tíu tít và hì hục bơm nước. Trên mũi thuyền
có một người lực lưỡng đứng trông chừng nước và ra lệnh bằng một giọng
oang oang như sấm sét. Cặp mắt gã màu xanh lơ nhạt của nước biển sâu, và
đầu gã bồng lên giống như đầu một con hải sư. Tóc gã màu vàng như rơm
gặt ở miền Nam hoặc như những sợi chão của thuỷ thủ kết bằng sợi gai”.
“Những năm sau này chúng tôi có nhìn thấy những tàu ở đằng xa
nhưng đây là chiếc đầu tiên tới bờ đảo Akatan. Bữa tiệc đã bị gián đoạn,
đàn bà con trẻ chạy trốn về nhà trong khi đàn ông chúng tôi dương sẵn cung
và chờ đợi họ với những chiếc lao lăm lăm trên tay. Nhưng khi mũi tàu
chạm bãi biển bọn người lạ không chú ý đến chúng tôi mà chỉ lo công
chuyện của họ. Khi nước triều xuống, họ kéo nghiêng chiếc tàu và vá một
lỗ lớn ở dưới đáy. Thấy thế đám phụ nữ len lén quay trở lại, và bữa tiệc tiếp
tục.”
“Khi nước triều lên những thuỷ thủ neo tàu ra chỗ nước sâu rồi tới
thăm chúng tôi. Họ mang tặng vật và tỏ vẻ thân thiện; tôi ra lệnh dọn chỗ