Haoai và thậm chí cũng chưa hề nghe thấy nói đến thành phố nghỉ mát
Oxtendơ bao giờ.
Ông Henli Blếch đưa cặp mắt suy tư và tàn nhẫn liếc nhìn tấm thân sồ
sề đến mức quái gở và bộ đồ tắm cổ lỗ của bà vợ, bộ đồ tắm mà đến các nữ
tu sĩ chân chính ở miền Tây Anh quốc cũng chẳng ai buồn chê trách. Hai
ông bà lấy nhau từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi bây giờ ông có thể nói toạc ra
mọi điều suy nghĩ của mình mà không phải e dè gì hết.
- Nếu so sánh giữa bà ta và cô ấy thì chính bộ đồ tắm của bà mới không
lịch sự. Tưởng chừng như bà quấn những mảnh vải dớ dẩn ấy vào người để
che dấu một khuyết tật xấu xí gì bên trong vậy.
- Cô ta đi đứng y hệt một vũ nữ Tây Ban Nha! - bà Páttecxơn nói với
chồng. Để khỏi mất hút bóng dáng của cô gái đẹp kia, họ cũng lội qua con
suối đi theo.
- Đúng thế, - ông Xtenli Páttecxơn tán thành. - Tôi cũng sực nhớ đến cô
vũ nữ Extrêlita. Bộ ngực đầy đặn nhưng không quá to. Eo nhỏ nhưng không
nhỏ quá, lại chắc nịch như bụng các nhà võ sĩ quyền Anh vậy. Nếu eo
không như thế thì cô ta không thể đi đứng duyên dáng như thế được. Mà bộ
ngực với cái eo sao lại cân xứng với các bắp thịt ở lưng đến thế. Bà có thấy
đường cong ở sống lưng của cô ta không? Y hệt như lưng vũ nữ Extrêlita
vậy.
- Ông đoán cô này cao bao nhiêu? - bà vợ hỏi.
- Khó đoán lắm, - câu đáp có vẻ thận trọng. - Có thể là năm phút một
insơ mà cũng có thể hơn thế, đến bốn insơ không biết chừng. Kiểu đi của cô
ta dễ làm ta lạc hướng lắm. Kiểu đi như bà vừa nói ấy. Đi mà giống như
bay.
- Đúng, đúng. - bà Páttecxơn tán thành. - Trông cô ta lúc nào cũng như
kiễng chân. Chứng tỏ cô ta rất nhiều sức sống.
Ông Xtenli không đáp lại ngay.- Bà nói đúng, - mãi sau này ông mới
kết luận.
- Chị ta vóc người bé nhỏ. Chỉ đến năm phút hai insơ là cùng. Còn cân
nặng, tôi đoán khoảng trăm mười hoặc trăm linh tám, cùng lắm là một trăm
mười lăm pao, không thể hơn được.