JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 141

CHƯƠNG XVIII: BỊ XIỀNG Ở

WARHOON

Phải mất nhiều giờ trước lúc tôi tỉnh lại, và tôi nhớ rõ cái cảm giác ngạc
nhiên khi nhận ra mình chưa chết.

Tôi đang nằm giữa một đống chăn lụa và da thú ở góc của một căn phòng
nhỏ có nhiều chiến binh da xanh và đang khom người bên trên tôi là một
phụ nữ già nua xấu xí.

Khi tôi mở mắt ra, bà ta quay sang một chiến binh, nói rằng:

“Ồ Jed, hắn ta sẽ sống.”

“Thế thì tốt.” Gã chiến binh đó đáp, ngồi dậy và tới gần cái trường kỷ tôi
nằm. “Hắn sẽ cống hiến môn thể thao hiếm có cho Trò chơi lớn.”

Khi tôi nhìn lên, tôi thấy rằng hắn không phải là người Thark, vì trang phục
và huy hiệu của hắn không phải của tộc người đó. Hắn là một gã to lớn,
gương mặt và ngực phủ đầy sẹo, mất một cái nanh và một vành tai. Hai bên
ngực hắn treo những cái sọ người và chen lẫn trong đó là một số bàn tay
người sấy khô.

Lời ám chỉ của hắn về Trò chơi lớn mà tôi đã nghe nhiều khi ở với người
Thark làm tôi tin chắc rằng tôi đã tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Sau một vài lời trao đổi với bà già, trong đó bà ta bảo đảm rằng lúc này tôi
đã đủ khoẻ để lên đường, viên tù trưởng ra lệnh cho chúng tôi lên ngựa và
đi phía sau đoàn quân.

Tôi bị cột chặt vào một con ngựa và hai bên có hai kỵ binh để ngăn con thú
không chạy lồng lên. Chúng tôi chạy với một tốc độ khủng khiếp để đuổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.