JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 147

Nó nói tất cả những lời trên thật khẽ, rõ ràng là sợ có tai vách mạch rừng,
thế nên tôi cũng trả lời nó với giọng thì thầm.

“Hãy quay lại Shador,” tôi nói. “Bạn của tôi, Xodar đang ở đó. Chúng tôi
đã cùng tìm cách trốn thoát, vì thế tôi không thể bỏ rơi anh ta.”

“Phải.” Cậu bé nói. “Người ta không thể bỏ rơi bạn mình được. Thà chúng
ta bị bắt lại còn hơn là làm điều đó.”

Rồi nó bắt đầu lần mò quanh nền của gian phòng tối để tìm cánh cửa sập
dẫn tới những hành lang bên dưới. Cuối cùng nó suỵt khe khẽ để gọi tôi.
Tôi bò về hướng nó và nhận ra nó đang quỳ trên miệng của một lối vào trên
nền nhà.

“Cái hố cao chừng mười bộ.” Nó thì thầm. “Hãy bám tay vào miệng hố và
ông sẽ rơi xuống nhẹ nhàng trên lớp cát mềm.”

Rất lặng lẽ, tôi đu người từ căn phòng tối đen bên trên xuống cái hố tối đen
bên dưới. Tối đen cực kỳ, đến nỗi chúng tôi không thể nhìn thấy hai bàn tay
giơ lên cách mũi mình chỉ một in-sơ. Chưa bao giờ tôi biết đến sự vắng mặt
hoàn toàn của ánh sáng như lúc này, trong những cái hố của Issus, tôi nghĩ.

Tôi treo lơ lửng giữa không trung một lúc. Một cảm giác lạ lùng cộng với
kinh nghiệm về quanh cảnh đó thật khó mà diễn tả. Khi hai bàn chân chơi
vơi trong không gian trống rỗng và khoảng xa bên dưới chìm trong bóng tối
mịt mùng, có một cảm giác giống như là sợ hãi khi nghĩ tới việc buông tay
ra và lao vào chiều sâu thăm thẳm khôn lường.

Dù cậu bé đã bảo tôi rằng nền nhà bên dưới chỉ cách chừng mười bộ, tôi
vẫn cảm thấy rùng mình như thể tôi đang treo người bên trên một vực sâu
không đáy. Rồi tôi buông tay và rơi xuống - lún sâu bốn bộ vào một lớp cát
mềm.

Cậu bé nhảy theo tôi.

“Hãy kéo tôi lên, tôi sẽ dẫn dường.” Nó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.