JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 149

Tôi luôn cho rằng mọi dấu vết của các chủng tộc nguyên thủy đã biến mất
trên bề mặt Hỏa tinh, thế nhưng chỉ trong bốn ngày qua, tôi đã tìm thấy cả
người da trắng và da đen với số lượng rất đông. Có thể ở một góc xa xôi
nào đó của hành tinh này vẫn còn tồn tại vết tích của chủng tộc da vàng cổ
đại chăng?

Những suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một tiếng kêu khẽ của cậu bé.

“Cuối cùng con đường có ánh sáng đây rồi.” Nó kêu lên, và nhìn lên, tôi
thấy xa xa phía trước chúng tôi một ánh sáng lờ mờ.

Khi chúng tôi tới gần hơn, độ sáng tăng dần cho tới lúc chúng tôi bước vào
những hành lang sáng tỏ. Từ đây trở đi, chúng tôi đi rất nhanh cho tới lúc
tới đầu của một hành lang đi thẳng tới bìa cái hồ chứa chiếc tàu ngầm.

Con tàu được buộc neo với cánh cửa sập mở toang. Đưa ngón tay lên môi
rồi vỗ nhẹ lên thanh kiếm một cách ý nghĩa, cậu bé bò êm ru tới con tàu.
Tôi bám sát theo nó.

Chúng tôi lặng lẽ trèo xuống boong tàu, rồi bò tới cánh cửa sập. Một cái
nhìn lén lút xuống dưới cho thấy không có tên lính canh nào cả, thế là với
sự nhanh nhẹn và lặng lẽ của loài mèo, chúng tôi nhảy xuống cabin chính
của con tàu. Ngay cả ở đây cũng không có dấu hiệu nào của sự sống.
Chúng tôi mau chóng đóng cánh cửa sập lại.

Sau đó, cậu bé bước sang phòng lái, ấn một cái nút. Con tàu chìm xuống
giữa những xoáy nước cho tới đáy đường hầm. Ngay cả ở đó chúng tôi
cũng không phát hiện ra ai cả, và trong lúc cậu bé điều khiển con tàu, tôi đi
từ cabin này sang cabin khác để tìm kiếm một ai đó trong thủy thủ đoàn.
Con tàu hoàn toàn trống vắng không người. Một sự may mắn đến thế hầu
như khó mà tin được.

Khi tôi quay lại phòng lái để báo tin lành cho anh bạn của tôi, nó đưa cho
tôi một mảnh giấy.

“Tờ giấy này có thể lý giải sự vắng mặt của thủy thủ đoàn.” Nó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.