JOHN YÊU DẤU - Trang 52

Ba

Lướt sóng là môn thể thao cá nhân mà trong đó những quãng thời

gian dài buồn chán xen lẫn với những pha hoạt động điên cuồng. Lướt
sóng dạy ta biết nương theo tự nhiên thay vì chiến đấu với nó... một
cảm giác thăng hoa. Tạp chí chuyên về lướt sóng nói như vậy, dù sao
tôi cũng gần như đồng ý với nhận định này. Không gì khiến ta phấn
khích hơn là đón một ngọn sóng và sống trong bức tường nước khi
sóng cuộn vào bờ. Nhưng tôi không như nhiều gã trai với làn da khô
cháy và mái tóc bết xịt lướt sóng từ sáng tới tối, ngày nào cũng vậy,
bởi họ nghĩ đó là việc quan trọng nhất đời. Không phải thế. Đối với
tôi, nó liên quan nhiều hơn đến cái thực tế rằng thế giới lúc nào cũng
ồn ào bát nháo, và khi ta ở ngoài biển thì hoàn toàn ngược lại. Ta có
thể lắng nghe suy nghĩ của chính mình.

Dù sao, đó cũng là những gì tôi nói với Savannah khi chúng tôi trên

đường ra biển sáng sớm ngày Chủ nhật. Ít nhất thì đó là những gì tôi
định nói. Tôi chủ yếu coi mình như đang dạo chơi, cố không thể hiện
quá lộ liễu rằng tôi rất thích dáng vẻ cô trong bộ bikini.

“Như cưỡi trên lưng ngựa vậy,” cô nói.
“Hả?”
“Hãy lắng nghe suy nghĩ của chính mình. Đó cũng là lý do tại sao

tôi thích cưỡi ngựa mà.”

Tôi đến sớm hơn vài phút. Những ngọn sóng lý tưởng nhất thường

có vào sáng sớm, và hôm đó trời xanh trong văn vắt báo trước một
ngày nóng nực, có nghĩa là bãi biển sẽ lại chật cứng người. Savannah
ngồi ở bậc cửa sau nhà, quấn trong chiếc khăn bông, trước mặt là tàn
dư của đống lửa hôm trước. Dù rõ ràng là bữa tiệc còn kéo dài hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.