JOHN YÊU DẤU - Trang 53

tiếng đồng hồ sau khi tôi về nhà, ấy thế nhưng không còn một cái lon
rỗng hay bất cứ mẩu rác nào ở xung quanh. Ấn tượng của tôi về nhóm
này được cải thiện đôi chút.

Dù mới giờ này nhưng không khí đã ấm nóng lên rồi. Chúng tôi

dành mấy phút trên bãi cát gần mép nước để tập vài đường cơ bản về
lướt sóng, và tôi giải thích cách nhảy lên ván. Khi Savannah cho rằng
cô đã sẵn sàng, tôi lội xuống nước, tay cầm ván trượt đi bên cạnh cô.

Chỉ có vài người đang lướt sóng ngoài biển, cũng vẫn những người

tôi thấy hôm trước. Tôi đang cố tìm xem chỗ nào tốt nhất để Savannah
tập cho rộng rãi thì chợt nhận ra không thấy cô đâu nữa.

“Khoan đã, khoan đã!” cô hét lên từ phía sau tôi. “Dừng lại, dừng

lại...”

Tôi quay lại. Savannah vừa nhón chân khi đợt sóng đầu tiên đánh

vào bụng cô, và nửa thân trên của cô lập tức nổi hết gai ốc. Cô dường
như đang cố gắng trồi lên khỏi mặt nước.

“Để tôi quen đã chứ...” Cô thở gấp, nghe rõ mồn một, rồi khoanh

tay lại. “Ôi. Lạnh thật đây! Lạy Thánh mớ bái!

Lạy Thánh mớ bái? Đám bạn tôi chả bao giờ nói như vậy. “Cô sẽ

quen thôi mà,” tôi nói, nhếch mép cười.

“Tôi không thích lạnh. Tôi ghét bị lạnh.”
“Cô sống trên núi có tuyết mà.”
“Phải rồi, nhưng chúng tôi có những thứ được gọi là áo khoác, găng

tay và mũ để giữ ấm. Và chúng tôi không nhảy xuống dòng nước băng
giá vào lúc sáng sớm.”

“Buồn cười thật,” tôi nói.
Savannah tiếp tục nhảy tưng tưng. “Phải rồi, buồn cười lắm. Tôi

muốn nói thế đấy, trời đất quỷ thần ơi!”

Trời đất quỷ thần ơi? Tôi cười nhăn nhờ. Dần dần Savannah cũng

thở đều được, nhưng vẫn sởn gai ốc. Cô tiến lên một bước ngắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.