JOHN YÊU DẤU - Trang 55

“Lúc đầu hơi khó một chút. Đừng ngạc nhiên nếu cô ngã, nhưng

nếu có ngã, thì cứ để mình trôi theo nước. Thường thì cũng phải mất
vài lần mới làm được.”

“Được rồi,” cô nói, và tôi nhìn thấy một ngọn sóng nhỏ đang đến

gần.

“Sẵn sàng...,” tôi nói, tính toán thời gian. “Được rồi, bắt đầu

chèo...”

Khi ngọn sóng chồm tới chỗ chúng tôi, tôi đẩy tấm ván để tăng lực

đẩy, và Savannah đã đón được ngọn sóng. Tôi không biết mình chờ
đợi điều gì, ngoại trừ việc không phải nhìn thấy cô đứng thẳng lên, giữ
thăng bằng, cưỡi ngọn sóng trên đường vào bờ, nơi ngọn sóng sẽ yếu
dần. Ở chỗ nước cạn, cô nhảy ra khỏi tấm ván vì nó chậm dần và lật
một cách ngoạn mục về phía tôi.

“Anh thấy thế nào?” cô gọi to.
Bất chấp khoảng cách giữa chúng tôi, tôi vẫn không thể quay mặt

đi. Ôi trời, tôi chợt nghĩ, mình thực sự gặp rắc rối to rồi.

“Tôi tập thể dục dụng cụ nhiều năm nay rồi,” cô thừa nhận. “Tôi

luôn có cảm giác rất tốt về thăng bằng. Lẽ ra tôi nên nói trước điều
này khi anh bảo tôi sẽ bị lật ván.”

Chúng tôi ở dưới nước hơn một tiếng đồng hồ. Lần nào cô cũng

nhảy được lên ván trượt và lướt sóng vào tận bờ một cách dễ dàng; dù
cô chưa lái được ván trượt nhưng tôi chắc chắn là nếu muốn, cô có thể
khắc phục rất nhanh.

Sau đó, chúng tôi quay về nhà. Tôi chờ ở ngoài trong khi Savannah

lên lầu. Vài người đã dậy - ba cô gái đang đứng ngoài hiên chăm chú
nhìn ra biển - còn hầu hết vẫn đang sạc pin từ bữa tiệc đêm qua và
chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Vài phút sau, Savannah xuất hiện trong
quần sooc áo thun, tay cầm hai cốc cà phê. Cô ngồi xuống trên bậc cửa
cạnh tôi và chúng tôi cùng nhìn ra biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.