JOHN YÊU DẤU - Trang 56

“Tôi đâu có nói là cô sẽ bị lật ván,” tôi giải thích. “Tôi chỉ nói nếu

cô bị ngã thì hãy để mình tự trôi theo dòng nước thôi.”

“À há,” cô nói, nét mặt láu lỉnh. Savannah chỉ vào cốc cà phê của

tôi. “Cà phê của anh được không?”

“Mùi vị tuyệt lắm,” tôi nói.
“Tôi luôn phải bắt đầu một ngày với cà phê. Đó là một thói quen

xấu của tôi.”

“Ai cũng phải có một thói quen xấu nào đó.”
Cô liếc nhìn tôi. “Thói quen xấu của anh là gì?”
“Tôi không có,” tôi trả lời, và cô làm tôi bất ngờ với cú huých cùi

chỏ tinh nghịch.

“Anh có biết đêm qua là đêm đầu tiên trăng tròn không?”
Tôi biết nhưng tôi nghĩ tốt nhất là không nên thừa nhận điều này.

“Thật sao?” tôi hỏi.

“Tôi luôn thích những đêm trăng tròn. Từ khi tôi còn bé tí. Tôi thích

nghĩ rằng đó là một điềm báo gì đó. Tôi muốn tin trăng tròn luôn báo
trước những điều tốt đẹp. Ví dụ như nếu tôi mắc sai lầm thì tôi sẽ có
cơ hội làm lại từ đầu.”

Savannah không nói thêm gì về chuyện ấy. Thay vào đó, cô đưa cốc

cà phê lên miệng, và tôi nhìn hơi nước bốc lên trên gương mặt cô.

“Hôm nay cô có kế hoạch gì không?” tôi hỏi.
“Hôm nay chúng tôi có một cuộc họp, nhưng ngoài việc đó ra thì

không có gì cả. À, ngoại trừ việc đi nhà thờ. Đối với tôi thôi. Mà phải,
làm gì có ai muốn đi đâu... mấy giờ rồi?”

Tôi xem đồng hồ. “Hơn chín giờ một chút.”
“Đã hơn chín giờ rồi ư? Tôi cứ tưởng không mất nhiều thời gian

đến thế. Buổi lễ bắt đầu lúc mười giờ.”

Tôi gật đầu, biết rằng thời gian của chúng tôi sắp hết.
“Anh có muốn đi với tôi không?” tôi nghe cô hỏi.
“Đến nhà thờ ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.