JOHN YÊU DẤU - Trang 113

thú y hệt như lúc nhìn thấy đàn cá heo con. Trong khoảnh khắc, tôi
tưởng như cô là một đứa trẻ vậy.

Cô dẫn tôi trở lại cửa trước. Đằng xa vọng lại những tiếng sấm đì

đùng đầu tiên. Khi chúng tôi đứng nơi ngưỡng cửa, tôi kéo cô lại gần
mình.

“Bọn em sẽ làm một cái hiên nữa,” cô nói, “đủ chỗ cho vài chiếc

ghế chao, hoặc thậm chí cả một chiếc xích đu. Họ có thể ngồi ở ngoài
trời vào những đêm hè, và tụ tập ở đây sau giờ đi lễ nhà thờ.” Cô chỉ
tay. “Nhà thờ ở ngay đằng kia. Vì thế nơi này rất lý tưởng đối với họ.”

“Nghe có vẻ như em khá thân với họ nhỉ.”
“Không, không hẳn đâu,” cô nói. “Em đã nói chuyện sơ qua với họ,

nhưng em mới chỉ dự đoán tất cả những chuyện này thôi. Lần nào hỗ
trợ xây nhà em cũng làm vậy - em đi xung quanh và cố gắng tưởng
tượng cuộc sống của người chủ nhà ở đây sẽ như thế nào. Điều này
khiến cho việc xây nhà trở nên thú vị hơn.”

Mặt trăng giờ đang trốn sau những đám mây, làm bầu trời tối đen

hơn. Chớp lóe lên trên đường chân trời, và một khoảnh khắc sau, mấy
giọt mưa thưa thớt bắt đầu rơi lộp độp trên mái nhà. Những cây sồi
dọc phố với đám lá trĩu nặng xào xạc trong gió khi sấm dội qua nhà.

“Nếu em muốn đi thì chúng ta nên đi ngay trước khi bão đến.”
“Chúng ta đâu có chỗ nào để đi, anh nhớ không? Hơn nữa, em luôn

thích bão tố sấm sét mà.”

Tôi kéo cô lại gần mình hơn, hít hà mùi thơm của cô. Mùi tóc cô

thật ngọt ngào, như những trái dâu tây chín mọng.

Chúng tôi đứng xem mưa trút xuống ào ào, xiên giăng ngang trời.

Chỉ có ánh đèn đường tỏa sáng, soi rõ nửa khuôn mặt Savannah trong
bóng tối.

Sấm nổ trên đầu, và nước mưa bắt đầu chảy xuống thành vũng. Tôi

có thể thấy nước mưa táp vào sàn nhà đầy mùn cưa, tạo thành những
vũng rộng giữa bùn đất, và tôi rất biết ơn vì nhiệt độ vẫn ấm áp cho dù
có cơn mưa lớn này. Tôi phát hiện bên kia có vài cái thùng gỗ rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.