JOHN YÊU DẤU - Trang 112

“Anh có muốn đi dạo một lát không? Xem bọn em đã làm được

những gì?”

“Hay đấy,” tôi nói.
Tôi ra khỏi xe theo cô, nhận thấy ánh trăng đang nhảy nhót trên

gương mặt cô. Khi giẫm lên đống bùn đất của công trường, tôi nghe
thấy tiếng nhạc trên đài phát thanh phát ra từ cửa sổ bếp nhà hàng
xóm. Cách cổng vài bước, Savannah chỉ quanh khung nhà với vẻ tự
hào hiện rõ. Tôi lại bên cô đủ gần để vòng tay quanh người cô, và cô
vừa nghiêng đầu vào vai tôi vừa thả lỏng người trong vòng tay tôi.

“Đây là nơi em làm việc mấy ngày trước,” cô gần như thì thầm

trong màn đêm tĩnh lặng. “Anh thấy thế nào?”

“Tuyệt lắm,” tôi nói. “Chắc gia đình này sẽ xúc động lắm đấy.”
“Họ rất xúc động. Và họ đúng là một gia đình tuyệt vời. Họ thực sự

xứng đáng được ở đây vì họ đã phải chật vật với chỗ này lắm rồi. Trận
bão Fran đã phá hủy căn nhà của họ, nhưng cũng như nhiều gia đình
khác, họ không có bảo hiểm lũ lụt. Đó là gia đình của một bà mẹ đơn
thân và ba đứa trẻ - chồng cô ấy đã bỏ đi từ nhiều năm trước - và nếu
anh gặp họ, anh sẽ mến họ cho mà xem. Bọn trẻ đều học rất giỏi và
hát trong ca đoàn của nhà thờ. Họ rất lịch thiệp và tử tế... có thể nói
mẹ bọn trẻ đã làm việc cật lực để nuôi dạy chúng nên người.”

“Anh đoán là em gặp họ rồi?”
Cô hất đầu hướng về phía căn nhà. “Họ đã ở đây vài ngày trước.”

Cô đứng thẳng lên. “Anh có muốn xem bên trong không?”

Tôi miễn cưỡng để Savannah đi. “Em dẫn đường nhé.”
Đó không phải là một căn nhà lớn - rộng ngang nhà bố tôi - nhưng

mặt bằng thoáng hơn nên trông có vẻ lớn hơn. Savannah nắm tay dẫn
tôi qua từng phòng, chỉ ra những nét đặc trưng, tưởng tượng từng chi
tiết. Savannah suy nghĩ về loại giấy dán tường lý tưởng cho gian bếp
và màu của gạch lát cho lối vào, loại vải rèm cửa trong phòng khách,
và cách trang trí mặt lò sưởi. Giọng cô bộc lộ vẻ kinh ngạc và thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.