JOHN YÊU DẤU - Trang 116

“Tò mò thôi,” cô nói.
Ở xa vài mét, cơn bão dường như sắp lên đến đỉnh điểm khi một

màn mưa khác xé mây rơi xuống. Nước trút như thác xuống mọi phía
của căn nhà. Chớp lại lóe lên, lần này thì gần hơn, và sấm nổ rền như
súng thần công. Tôi hình dung nếu có cửa sổ ở đây thì chúng sẽ va
lạch cạch trong khuôn cửa mất.

Savannah rúc vào gần tôi hơn, và tôi vòng tay ôm cô. Cô bắt tréo

chân và nghiêng về phía tôi, tôi cảm thấy như có thể ôm cô thế này
mãi mãi.

“Anh rất khác so với phần lớn mọi người mà em biết,” cô nhận xét,

giọng nói trầm trầm thân mật rót vào tai tôi. “Chín chắn hơn, đỡ...
đồng bóng hơn, em đoán vậy.”

Tôi cười, thấy thích cách cô nói. “Đừng quên mái tóc húi cua và

những hình xăm của anh đấy.”

“Tóc húi cua, đúng rồi. Hình xăm... ừm, chúng là một phần con

người anh, nhưng không có ai hoàn hảo cả.”

Tôi huých cùi chỏ vào cô và cô giả vờ bị thương. “Chà, nếu anh biết

trước cảm nhận của em thì anh đã không đi xăm hình.”

“Em không tin anh,” cô nói, rồi lùi lại. “Nhưng em xin lỗi - đáng lẽ

em không nên nói vậy. Em muốn nói thêm về việc không biết sẽ thế
nào nếu em có một hình xăm. Đối với anh, những hình xăm đó đều có
một... ý nghĩa nhất định, và em nghĩ là chúng rất phù hợp.”

“Ý nghĩa gì vậy?”
Cô chỉ vào những hình xăm, từng hình một, bắt đầu với hình chữ

Tàu. “Hình này nói cho em biết anh sống theo nguyên tắc riêng của
mình và chả bao giờ quan tâm người khác nói gì. Hình bộ binh cho
thấy anh tự hào về những gì anh làm. Và hình dây thép gai... Chà, cái
này tượng trưng cho con người anh trước kia.”

“Đây đúng là một hồ sơ tâm lý. Anh chỉ nghĩ đó là những mẫu hình

xăm anh thích thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.