JOHN YÊU DẤU - Trang 159

Mười hai

Mấy giờ sau, trong đêm cô đơn đầu tiên trở lại Đức, tôi đọc lại bức

thư, hồi tưởng thời gian chúng tôi bên nhau. Thật dễ dàng; những kỷ
niệm đã ám ảnh trong tâm trí tôi và đôi khi còn sống động hơn cả cuộc
sống người lính mà tôi đang trải qua. Tôi có thể cảm nhận bàn tay của
Savannah trong tay mình và ngắm nhìn cô giũ nước biển trên tóc. Tôi
cười, nhớ lại cảm giác ngạc nhiên của mình khi cô cưỡi ngọn sóng đầu
tiên vào bờ. Thời gian ở bên Savannah đã thay đổi con người tôi, và
đồng đội trong tiểu đội của tôi cũng ghi nhận sự khác biệt đó. Mấy
tuần sau, Tony bạn tôi vẫn cứ trêu chọc tôi không dứt, tự mãn với
niềm tin rằng cuối cùng gã cũng chứng minh đúng tầm quan trọng của
mối quan hệ với phụ nữ. Tôi đã sai lầm khi kể cho gã nghe về
Savannah. Tuy nhiên, Tony muốn biết nhiều hơn những gì tôi sẵn sàng
chia sẻ. Khi tôi đang đọc thư, gã ngồi đối diện với tôi, nhe nhởn cười
như một thằng ngố.

“Kể cho tớ nghe thêm về kỳ nghĩ lãng mạn cuồng nhiệt của cậu đi,”

gã nói.

Tôi phải ép mình gí mắt vào tờ giấy, cố gắng lờ gã đi.
“Savannah, phải không? Sa-va-nnah. Khỉ thật, tớ rất thích cái tên

đó. Nghe rất... thanh nhã, nhưng chắc cô ấy là một con hổ cái trên
giường, đúng không?”

“Im đi, Tony.”
“Đừng lừa tớ. Chẳng phải thằng này luôn để ý đến cậu sao? Chẳng

phải tớ đã bảo cậu phải đi chơi sao? Cuối cùng cậu cũng nghe, và bây
giờ là lúc đền đáp đây. Kể chi tiết đi.”

“Đó không phải việc của cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.