JOHN YÊU DẤU - Trang 87

Cô vén tóc qua tai. “Tối ngày kia được không? Anh thấy sao? Chỉ là

ngày đầu tiên ở công trường thường... náo nhiệt nhưng cũng rất mệt
mỏi. Bọn tôi có bữa tối chung với cả nhóm, tôi thực sự không nên
vắng mặt.”

“Phải rồi, được thôi,” tôi nói, nhưng lại nghĩ rằng chẳng được tí

nào.

Chắc hẳn cô phải nghe thấy gì đó trong giọng tôi. “Như Tim nói,

anh luôn được chào đón khi đến đây nếu anh thích.”

“Không, không sao. Tối thứ Ba cũng được.”
Chúng tôi tiếp tục đứng đó, một trong những khoảnh khắc bối rối

mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quen được, nhưng cô đã quay đi trước
khi tôi kịp hôn cô. Bình thường tôi đã đánh liều hỏi xem có chuyện gì
xảy ra; có lẽ tôi không phải người cởi mở, nhưng tính tôi bốc đồng và
thường hành động nhanh. Với Savannah, tôi cảm thấy mình cứ đờ ra
một cách kỳ quặc. Cô trông cũng không có vẻ gì vội vàng.

Một chiếc xe đi qua, phá vỡ khoảnh khắc đó. Savannah bước về

phía ngôi nhà, rồi dừng lại và đặt tay lên tay tôi. Bằng một động tác rất
ngây thơ, cô hôn lên má tôi. Nụ hôn gần như của người em gái, nhưng
đôi môi cô thật mềm mại và mùi thơm của cô như nhấn chìm tôi, cứ
vương vấn mãi ngay cả sau khi cô rời ra.

“Em thực sự rất vui,” cô thì thầm. “Em nghĩ mình sẽ nhớ ngày hôm

nay rất rất lâu.”

Tôi cảm thấy cô nhấc tay khỏi tay tôi, và rồi sau lời thì thầm, cô

biến mất, khuất bóng trên bậc thang của ngôi nhà.

Đêm đó, sau khi trở về, tôi quăng mình xuống giường, hồi tưởng lại

những sự kiện xảy ra trong ngày. Cuối cùng tôi ngồi dậy, ước gì đã thổ
lộ với cô rằng ngày hôm nay có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Bên
ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng vút ngang trời một vệt trắng sáng rực.
Tôi muốn tin rằng đó là điềm báo, dù không chắc là điềm gì. Thay vào
đó, tôi chỉ có thể tưởng tượng lại hàng trăm lần nụ hôn dịu dàng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.