JOHN YÊU DẤU - Trang 90

“Tối qua bố làm gì?” cuối cùng thì tôi hỏi, cố gắng gạt Savannah ra

khỏi tâm trí. Bố vẫn nấu nướng cứ như không nghe thấy tôi hỏi. “Bố
ơi,” tôi nói.

“Gì thế?” bố hỏi.
“Tối qua như thế nào hả bố?”
“Cái gì như thế nào?”
“Tối qua ấy. Có chuyện gì hay ho xảy ra không bố?”
“Không,” bố đáp. “Không có gì cả.” Bố cười với tôi rồi lật vài lát

thịt trong chảo. Tôi có thể nghe thấy tiếng xèo xèo to hơn.

“Con đã rất vui,” tôi chủ động. “Savannah đúng là một cô gái đặc

biệt. Thực ra hôm qua bọn con đến nhà thờ.”

Không hiểu sao tôi cứ nghĩ là bố sẽ hỏi thêm về chuyện này, và tôi

thừa nhận rằng tôi muốn ông hỏi. Tôi hình dung chúng tôi sẽ có một
cuộc nói chuyện thực sự, kiểu như các ông bố khác thường nói với con
trai, rằng họ có thể cười hoặc nói đùa vài câu. Nhưng thay vào đó, bố
lại bật một cái bếp khác. Ông cho dầu ăn vào cái chảo rán nhỏ rồi đổ
bột trứng lên.

“Con bỏ thêm bánh mì vào lò nướng được không?” bố hỏi.
Tôi thở dài. “Được ạ,” tôi nói, biết trước rằng thể nào chúng tôi

cũng ăn trong im lặng. “Không vấn đề gì.”

Tôi đi lướt sóng suốt cả ngày còn lại, hoặc đúng hơn là cố gắng lướt

sóng. Sau một đêm biển đã trở nên êm ả, vài đợt sóng yếu ớt chẳng có
nghĩa lý gì để mà phấn khích. Tình hình còn trở nên tồi tệ hơn bởi
sóng tan gần bờ hơn cả hôm trước, vì thế kể cả tôi có tìm được vài
ngọn sóng đáng lướt thì cũng chẳng lướt được mấy cho đến khi ngọn
sóng tan dần. Nếu là trước đây có lẽ tôi đã đến đảo Oak hoặc thậm chí
lái xe lên tận thành phố biển Atlantic, nơi tôi có thể đón tàu đến bãi
Shackleford với hy vọng sẽ tìm được cái gì đó vui hơn. Nhưng hôm
nay, tôi đúng là không có bụng dạ nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.