JULIA YÊU DẤU - Trang 185

“Ngài cưỡi ngựa ra ngoài rồi, thưa cô. Ngài đi đã hai tiếng rồi, cho nên

sẽ quay về trong lát nữa.”

“Ồ.

“Nếu cô không cần gì, cô Julia, tôi sẽ đi làm việc của mình đây.”

“Có. Ý tôi là, không, tôi không cần gì đâu, Johnson.”

Ông quản gia cúi đầu chào và đi khỏi. Julia bước chân chầm chậm theo

chiều dài của đại sảnh, cắn cắn môi dưới. Cô đã căng thẳng tột độ trước
cuộc chạm trán với Sebastian, và nhẹ nhõm khi biết sáng nay anh đã cưỡi
ngựa ra ngoài. Đó là việc gần đây anh thường làm, nhưng không biết vì sao
cô lại mong rằng hôm nay sẽ khác.

Đi đến cuối sảnh, cô quay đầu lại về cầu thang. Cô lơ đãng nhìn một

người hầu nam và một cô hầu gái hối hả, tất bật chạy ngang qua cô, nhưng
cô không biết tên họ. Cô sẽ phát điên mất nếu cứ lang thang quanh nhà chờ
đợi Sebastian quay về. Tốt hơn hết là cô nên làm gì đó, như ra ngoài hít khí
trời. Cô sẽ đi dạo, và đến lúc quay về thì chắc anh đã có nhà.

Julia vẫy tay gọi cô hầu đang đánh bóng hàng lan can gỗ sồi, cô gái dừng

việc đang làm, tiến tới chỗ cô, nhún gối chào và nhìn có vẻ lo lắng. Julia
mỉm cười để trấn an, rồi nhờ cô gái tìm Emily và nhắn Emily mang áo
choàng cho cô. Cô hầu chạy đi, và chẳng mấy chốc Julia đã quấn mình
trong chiếc áo choàng ấm áp có mũ trùm làm bằng vải len alpaca dệt khít
mà bà Soames đã gửi tới khi thời tiết trở nên lạnh hơn.

Bên ngoài trời lạnh, thảm lá thạch nam giòn vỡ bên dưới đôi giày kín tới

hai mắt cá chân, nhỏ như giày trẻ con của cô. Hơi thở của cô lơ lửng trong
không khí như những sợi khói trắng, và chẳng mấy chốc chóp mũi cô lạnh
cóng. Cô lang thang trong khu vườn được chăm sóc cẩn thận, ngắm nhìn
những con thú được tạo hình sống động. Có một người làm vườn làm việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.