KASHA - Trang 110

Rồi Jun ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng mặt Honma. “Ôi, cháu hiểu

rồi...”

“Hiểu gì?”

“Đây là ý tưởng của Shoko!” Đôi mắt Jun cuối cùng cũng lấy lại được vẻ

sống động, cơn giận nung nấu bắt đầu bùng lên. “Cháu biết rồi. Chú đã tìm
thấy Shoko, cô ấy nài nỉ chú đừng nói với cháu, có phải không ạ? Shoko
muốn chia tay, thế nên cô ấy nhờ chú diễn trò đánh trống lảng này. Cô ấy
đã tìm được người khác. Vì vậy chú mới kể câu chuyện vừa rồi cho cháu
nghe. Cháu không phải một thằng ngốc, xin chú nhớ cho!” Cậu ta lảo đảo
tiến tới, giộng mạnh xuống bàn làm rơi chiếc khay xuống sàn. “Phải vậy
không? Chú thú nhận đi!”

Những tiếng xì xèo của máy tính chợt im bặt. Cánh cửa phòng Makoto

bật mở, một mái đầu nhỏ nhắn ló ra. Honma xoay xở đứng dậy, giơ tay giữ
chặt cánh tay Jun. “Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”

Jun ngã phịch xuống ghế, ngồi yên đó, suy sụp, hai tay ôm chặt đầu.

Makoto rón rén bước ra hành lang. Thằng bé ngập ngừng chừng một phút,
rồi bước ra khỏi cửa.

Jun gần như phát khóc... cho đến khi ngẩng mặt lên. “Tôi chịu đủ rồi!”

Cậu ta bừng bừng. “Đáng lẽ tôi không nên tin tưởng ông. Ông nghĩ tôi sẽ
ngồi đây gặm nhấm đám tào lao này sao?... Tôi không ngu như vậy đâu!”
Cậu ta vơ vội chiếc áo khoác trên mắc.

Honma vẫn ngồi yên. Anh biết Jun sẽ không về nhà ngay. Sẽ không như

thế, cậu ta sẽ còn một việc nữa để vớt vát lòng tự tôn của mình.

Quả có thế, Jun ngừng bước ngay bên cánh cửa dẫn ra phòng khách. Đôi

vai run rẩy, cậu ta lôi chiếc ví trong túi áo khoác, giật lấy mấy tờ giấy bạc,
rồi nói, “Đây, toàn bộ phí tổn, chắc chắn là đủ!” Cậu ta quẳng về phía
Honma. Mấy tờ mười ngàn yên rơi lả tả xuống sàn. Không một chút tôn
trọng, không một lời cảm ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.