gương, soi mình rồi tự coi đó là người khác. Một tấm ảnh phản thân trên
một chiếc thẻ nhựa.
“Shoko đã chết, rốt cuộc cháu phải thừa nhận sự thực. Shoko không bao
giờ làm những chuyện như thế này.” Giọng Tamotsu trở nên nặng nề, đầy
cam chịu. “Vừa nhìn thấy mấy cuốn sổ lưu niệm, cháu đã biết. Cô ấy chết
rồi.” Cậu buông thõng tay khỏi bàn, nắm chặt thành nắm đấm, chẳng phải
giận dữ hay buồn đau mà như muốn nắm lấy những ký ức về cô bạn cũ.
Một lát sau, Tamotsu nài Honma kể những điều anh biết về Kyoko
Shinjo.
Cậu ta chăm chú lắng nghe, không nói một lời. Cuối cùng khi Honma
ngừng lại, tất cả những gì cậu ta thốt lên chỉ là, “Một cô gái kỳ lạ.”
“Gì cơ?”
“Hình như những việc cô ta làm là chưa đủ, cô ta còn đi gửi mấy cuốn sổ
lưu niệm cho một người bạn cũ của Shoko. Sao cô ta không quẳng chúng đi
nhỉ? Chỉ cần quẳng đi thôi. Sao cô ta lại phải giả vờ thương cảm Shoko?”
Tamotsu đột ngột đẩy ghế lùi sau, nhanh nhẹn đứng vụt lên, sải bước qua
phòng khách để tiến ra ban công tối mò. Cậu ta đứng đó, người tựa vào cửa
sổ. Dây treo quần áo căng ngay trên đầu cậu ta. Chiếc áo len trắng dính sát
vào mặt cửa kính. Lưng cậu ta quay về phía Honma, có xương có thịt hơn
những bóng ma, nhưng trống rỗng bên trong. Cô đơn đến cực độ.
Thật không dễ lần theo dấu vết cô bạn ở Nagoya của Shoko. Funaki đã
liên lạc với cảnh sát địa phương ở Utsunomiya, nhưng bọn họ cáo bận
không giúp được. Trên thực tế, bản thân Funaki cũng chẳng có thời gian
đóng vai người trung gian. Honma biết mình nợ bạn hết lần này đến lần
khác, nhưng con người Funaki vốn rất tốt bụng. Hơn nữa, Honma đã phá
được vụ án cướp của giết người có chủ ý mà Funaki đang theo. Vụ án được
giải mã đúng như Honma lường trước. Cảnh sát bắt giữ vợ tay doanh nhân
xấu số cùng một đồng nghiệp của cô ta từ thời còn làm thư ký. Động cơ của