KẺ BÁO THÙ - Trang 203

Maja. “Trông thì có vẻ như vậy thôi.”

“Thật ra thì cũng đâu có tệ,” Beate nhấp một ngụm nhỏ. “Cha tôi bảo ông

không tin người nào không uống bia.”

Bình cà phê và tách được đưa đến trước mặt Harry. Mặt Beate đỏ lựng đến

tận chân tóc.

“Tôi từng hay uống bia,” Harry nói. “Tôi phải cai rồi.”
Beate nhìn chằm chằm xuống khăn trải bàn.
“Đó là thói xấu duy nhất tôi bỏ được,” Harry nói. “Tôi vẫn hút thuốc, nói

dối, và hay ôm hận thù.” Anh nhấc cái tách lên để nâng cốc. “Cô mắc những
tật gì, cô Lønn? Ngoài chuyện nghiện xem băng ghi hình và nhớ hết mọi
khuôn mặt cô từng nhìn thấy?”

“Cũng không còn thêm nhiều lắm.” Cô cũng nâng cái cốc của mình lên.

“Trừ chứng múa giật Setesdal.”

“Nghiêm trọng không?”
“Khá. Thật ra nó gọi là Hội chứng Huntingdon. Do di truyền và là chuyện

bình thường ở Setesdal.”

“Tại sao lại là ở đó?”
“Đó là một… thung lũng hẹp nằm lọt thỏm giữa những quả đồi đá. Cách

xa bất cứ nơi đâu.”

“Tôi hiểu rồi.”
“Cả cha mẹ tôi đều là dân Setesdal nên lúc đầu mẹ tôi không muốn lấy cha

tôi vì bà nghĩ ông ấy có một bà cô bị mắc chứng múa giật. Bà cô tôi thường
hay bất ngờ vung tay lên, vì thế mọi người thường giữ khoảng cách với bà.”

“Và giờ thì cô bị mắc chứng đó?”
Beate mỉm cười. “Cha tôi thường chọc mẹ tôi về chuyện đó hồi tôi còn bé.

Vì khi ông và tôi chơi trò đấm nhau, tôi thường nhanh như sóc và đánh ông
mạnh tới mức ông tưởng đó là cơn múa giật. Tôi chỉ thấy chuyện đó thú vị
đến mức tôi ước… mình bị chứng đó thật, nhưng một ngày, mẹ tôi bảo tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.