KẺ DỌN RÁC - Trang 103

Vũ ghi lại. Từng ngày trôi qua, chúng tôi cũng dần quen với sự có mặt của
Trần Thi Vũ. Mặc dù những ngày này chúng tôi không phải đi công tác,
nhưng công việc hành chính dày đặc khiến chúng tôi không thể thở nổi, có
điều giữa bộn bề công việc, chúng tôi vẫn tìm ra những khoảng trống để kể
chuyện cười trêu chọc nhau, thành ra quãng thời gian này phòng giám định,
khám nghiệm của chúng tôi tràn ngập tiếng cười. Ngay cả Trần Thi Vũ vốn
ít lời nay cũng tham gia kể chuyện cười với chúng tôi.

Nói thật, nếu không nỡ để Linh Đan ôm bụng bầu phải chịu cô đơn,

quả thực chúng tôi thích những ngày tháng phải đi công tác hơn. Vì khi ra
ngoài để phá án, chúng tôi chỉ cần tập trung tinh thần vào các vụ án, trong
khi ở sở, chúng tôi phải làm rất nhiều việc vặt vãnh khiến tôi thường cảm
thấy rằng mình ít nhất phải có ba đầu sáu tay mới đủ dùng.

Hôm ấy, Lâm Đào đang ở văn phòng giở cuốn sách Bệnh tâm thần

trong pháp y.

"Pháp y các anh mà cũng phải nghiên cứu về bệnh thần kinh sao?"

Trần Thi Vũ thấy lạ liền hỏi.

"Lông Vũ à! Cái này thì phải để tôi phổ cập kiến thức cho cô mới

được, tránh để mai sau ra ngoài cô lại làm mất mặt anh em chúng tôi." Đại
Bảo nói, "Giám định bệnh tâm thần cũng là bộ môn khoa học thuộc về
phân ngành giám định pháp y."

"Có phải anh muốn nói đến vấn đề năng lực trách nhiệm hình sự hoàn

toàn, năng lực trách nhiệm hình sự hạn chế và không có năng lực trách
nhiệm hình sự không?" Trần Thi Vũ hỏi tiếp, lần này cô không chỉnh Đại
Bảo vì tội gọi sai tên mình nữa, có lẽ cô đã quen rồi.

Đại Bảo gật đầu.

Lâm Đào nói: "Trước đây tôi xem một bộ phim trên rạp, tên là Dạ xoa,

nội dung phim đề cập đến vấn đề nhiều chuyên gia giám định làm giả giấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.