KẺ DỌN RÁC - Trang 134

Trưởng phòng Hoàng thấy tôi có hứng thú với chiếc mũ bảo hộ lao

động, anh liền đến bên giới thiệu: "Nạn nhân là một người lang thang, năm
mươi tuổi, dân địa phương, tâm thần lúc bình thường lúc phát bệnh, người
dân xung quanh đều gọi ông ta là Lý "hói". Vì ông ta bị hói đầu nên lúc còn
sống ông ta thường đội mũ bảo hộ lao động mỗi khi ra ngoài. Tôi đoán lúc
ngủ ông ta để nó ở bên cạnh. Cô Trương Yên, giám định viên của chúng tôi
đã xem qua chiếc mũ đó rồi, trên đỉnh mũ có vết máu bắn li ti, điều đó cho
thấy lúc hung thủ ra tay sát hại thì chiếc mũ ở ngay cạnh nạn nhân. Trên
chiếc mũ không có dấu vân tay mới, cũng không có các vật chứng dấu vết
có giá trị cho điều tra."

"Vậy à?" Tôi gật đầu, vẻ mặt tràn đầy phấn khích, "Cho dù nó không

có ý nghĩa đối với việc phá án thì tôi vẫn rất sung sướng."

"Vì sao?" Trần Thi Vũ lơ ngơ không hiểu.

"Bí mật! Ha ha!" Tôi vòng vo, cố tình tỏ ra thần bí, rồi nói, "Chí ít ông

Lý 'hói' này không chết vô nghĩa, chết rồi, cũng coi như là đã làm một việc
tốt."

"Mau lại đây mà xem!" Lâm Đào đột nhiên kêu lên, cậu ta kêu lớn đến

nỗi làm Trương Yên đang ngẩn người ngồi bên cạnh phải giật mình.

Tôi không đoái hoài đến thắc mắc của Trần Thi Vũ, vội vàng chạy đến

chỗ Lâm Đào hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tiên sư nó! Tên hung thủ này cũng đi bọc giày." Lâm Đào nói.

Lâm Đào chỉ khuôn hình dấu máu in trên mặt đất, tôi thấy dấu vết đó

đã ngả sang màu đen, rõ ràng nó khô hơn hẳn những dấu chân máu khác,
mà phần giữa của khuôn hình này không hề có họa tiết hoa văn, đây chính
là dấu vết của vết bọc giày mà cảnh sát vẫn thường sử dụng khi tiến hành
kiểm tra hiện trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.