các cậu vừa xử lý một vụ án tương tự như thế, hung thủ cũng để lại ba chữ
'Kẻ dọn rác'. Điều quan trọng hơn là các cậu chưa phá giải được vụ án đó."
"Hầy!" Tôi thở dài, "Nếu phá được vụ đó rồi thì đâu thể xảy ra vụ này
được. Trong vụ án đó, động tác của hung thủ rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ
hiệu quả và tàn độc, chỉ một nhát dao là lấy mạng nạn nhân. Vì hung thủ
đeo găng tay và bọc giày nên không có bất kỳ vật chứng nào lưu lại hiện
trường cả."
"Trong vụ án này, hung thủ cũng đeo găng tay cao su đấy!" Đại Bảo
ngồi xổm trước ba chữ viết bằng máu ở trên tường, nói vọng ra.
Căn cứ vào vụ án Tứ "đần" bị sát hại, chúng tôi quy nạp đặc điểm đặc
trưng của hung thủ là đeo găng tay cao su viết ba chữ bằng máu lên tường,
bởi vậy sau khi quan sát kỹ lưỡng, Đại Bảo liền đoán hung thủ của vụ án
mạng này cũng đeo găng tay cao su.
"Hả? Sao cậu nhìn ra hung thủ đeo găng tay cao su?" Trưởng phòng
Hoàng châu đầu lại nhìn.
Đại Bảo chỉ tay vào ba chữ viết trên tường, chậm rãi giảng giải cho
trưởng phòng Hoàng hiểu, anh liên tục gật đầu tán đồng.
Tôi tháo găng tay, móc điện thoại di động trong túi ra, anh Ngô đã trả
lời tin nhắn của tôi qua Wechat.
"Sau khi đối chiếu, tôi xác định chữ viết lần này và chữ viết lần trước
có cùng một thói quen viết chữ, nên có lẽ là do một người viết."
"Có thể kết hợp với chữ viết để lại hiện trường của hai vụ án để tìm ra
thói quen viết chữ mang tính đặc trưng của hung thủ không?"
Thói quen viết chữ mang tính đặc trưng là thói quen viết khác nhau
của mỗi người, có người thích viết liền các nét trong một chữ, có người