KẺ DỌN RÁC - Trang 186

mình, "Trên đời này thiếu gì trường hợp vừa ăn cắp vừa la làng. Cậu con
trai thứ hai của nạn nhân rất đáng ngờ, cậu còn nhớ chi tiết chiếc rèm cửa
không?"

Lúc trước, thông qua việc kiểm tra phía ngoài cửa của hiện trường

trung tâm không có vết máu, chúng tôi phán đoán có lẽ gian phòng ở hiện
trường trung tâm có rèm cửa, xem ra trưởng phòng Triệu phát hiện thấy
điều gì rồi.

Trưởng phòng Triệu nói tiếp: "Chúng tôi tìm mọi cách khác nhau để

thăm dò tình hình của cậu con trai thứ hai, nhưng không thu được kết quả
gì. Sau đó chúng tôi tìm thấy rèm cửa trong chuồng lợn tại hiện trường
trung tâm. Có lẽ chiếc rèm cửa này được treo trên khung cửa của hiện
trường. Rèm cửa bị vứt tùy tiện trong chuồng lợn, nó được làm bằng nhựa
dẻo, trên đó có dấu vân tay của cậu con trai thứ hai."

"Dấu vân tay máu ư?" Lâm Đào hỏi.

Trưởng phòng Triệu lắc đầu: "Dấu vân tay mồ hôi."

"Dấu vân tay mồ hôi rất thông thường mà!" Lâm Đào nói, "Vì anh ta

là người phát hiện đầu tiên, là người báo án với cảnh sát, nên chắc chắn anh
ta phải vén rèm cửa lên, đi vào nhà rồi mới nhìn thấy thi thể chứ!"

"Anh ta giật rèm cửa xuống, vứt vào chuồng lợn nhằm mục đích gì?"

Trưởng phòng Triệu hỏi vặn lại.

Đại Bảo đáp: "Không chừng sau khi anh ta nhìn thấy thi thể thì hoảng

loạn quá giật luôn rèm cửa xuống, vứt vào chuồng lợn thì sao?"

"Tôi cũng cảm thấy đây không giống vụ án mà hung thủ là người thân

trong gia đình." Tôi nói, "Thông thường khi người trong gia đình gây án,
thì sau khi gây án xong họ sẽ có hành vi dằn vặt, day dứt rất rõ rệt, ví dụ
như đắp chăn lên người nạn nhân, dùng khăn phủ lên mặt... Đó chính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.