KẺ DỌN RÁC - Trang 202

con đường mà một bên là núi cao, một bên là vực thẳm. Chúng tôi vừa
khâm phục kỹ thuật lái xe siêu phàm của Hàn Lượng đến sát đất vừa thấy
túa mồ hôi lạnh vì sợ. Lâm Đào tuyệt đối không để mình mất thể diện trước
mặt Trần Thi Vũ nên tôi cũng chẳng biết cậu ta chạy đi tận đâu để nôn, chỉ
nghe thấy tiếng nôn đau khổ của cậu ấy văng vẳng vọng lại. Đại Bảo nghe
tiếng nôn của Lâm Đào liền cất tiếng gọi cậu ta, chỉ e cậu ta bị thú rừng tấn
công trong khi chúng tôi không biết.

Bây giờ đã sang tháng 4, ban ngày nhiệt độ lên đến hai mươi bảy, hai

mươi tám độ, chúng tôi đoán trên núi chắc sẽ lạnh nên đã khoác thêm một
chiếc áo khoác bên ngoài trước khi xuất phát, nhưng sau khi tiến vào núi,
chúng tôi mới biết mình thực sự không biết tự lượng sức. Nhiệt độ trong
khe núi khi trời chuyển về đêm chỉ còn một, hai độ. Không khí trong xe
không lưu thông nên chúng tôi muốn ra khỏi xe để tận hưởng chút không
khí trong lành ở miền sơn cước, nào ngờ mới đứng vài phút mà hai hàm
răng đã va vào nhau lập cập.

Với tình hình này thì chúng tôi phải trải qua mấy tiếng đồng hồ ở

ngoài hiện trường bằng cách nào?

Sau khi xe cảnh sát của Phòng Cảnh sát thành phố lái xe vào núi được

một đoạn đường, họ mới phát hiện chúng tôi không bám theo đuôi xe nên
vội gọi điện thoại cho chúng tôi, ngặt nỗi ở đây lại ngoài vùng phủ sóng.
Trưởng khoa Kỹ thuật Hình sự Phòng Cảnh sát thành phố tên là Bành Đại
Vĩ sợ đến toát mồ hôi lạnh, cứ ngỡ chúng tôi đã chôn thây dưới vực thẳm,
ông vừa trách cậu tài xế dẫn đường lái xe nhanh quá vừa vội vàng quay đầu
lại tìm chúng tôi. Thấy chúng tôi bình an vô sự, ông mới thở phào nhẹ
nhõm.

Sau khi Lâm Đào thanh lý hết đám thức ăn trong dạ dày, cậu ta lấy

khăn tay trong túi quần lau khóe miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.