KẺ DỌN RÁC - Trang 203

"Lẽ ra anh phải mang theo thuốc tránh thai mà uống. Lỡ hết cả thời

gian..." Chúng tôi vừa lên xe, Trần Thi Vũ đã thả một câu.

Cả nhóm ngớ người giây lát, tôi là người đầu tiên hiểu rằng cô vừa nói

nhịu, liền cười to: "Lông Vũ ơi là Lông Vũ, 'chống say' chứ không phải
'tránh thai' nhé! Cô đang nghĩ đi đâu thế?"

Mọi người vừa tiếp tục lắc lư về bốn hướng ở trong xe ô tô vừa phá

lên cười. Đại Bảo nói: "Lông Vũ, sao cô lại biết thuốc tránh thai thế?"

Hai gò má Trần Thi Vũ đỏ ửng nhưng cô vẫn cứng miệng chữa

ngượng: "Đừng cười nữa! Tôi nói nhầm đấy, được chưa?"

Tiếng cười dần lắng xuống, tôi nhớ lại những lời phàn nàn của Đại

Bảo khi nãy bất giác lại thấy lòng ngùi ngùi. Gần như lần nào vào vùng núi
tôi đều thấy vừa khinh phục tinh thần làm việc vừa thông cảm với hoàn
cảnh làm việc của các đồng chí cảnh sát ở đây. Công việc của họ đúng là
quá vất vả nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy họ buông lời than phiền một
câu. Trong đầu của rất nhiều chiến sĩ cảnh sát đều chứa lý tưởng, chính lý
tưởng đó là trụ cột tinh thần giúp chúng tôi khắc phục mọi khó khăn, chịu
đựng mọi nỗi khổ cực và vươn lên trước nghèo khổ. Bất kể bạn tin hay
không thì tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào điều đó.

Hàn Lượng lái xe với tốc độ sáu, bảy mươi cây số trên giờ, mà vẫn

phải lái xe thêm hai tiếng rưỡi trên đường núi, rồi đi qua mấy khu tập trung
dân cư của các làng bản, lại vòng qua không biết mấy trái núi, cuối cùng
chúng tôi cũng nhìn thấy những đốm sáng nhỏ nhoi ở phía xa.

Đó là một khe núi nhỏ, trong đó có một ngôi làng thiểu số với hai

mươi mấy hộ dân sinh sống. Vì nơi này ở trong núi, đất rộng người thưa
nên các hộ gia đình không tập trung san sát nhau mà họ dựng nhà lẻ tẻ ở
bốn phía khe núi. Ngồi ở vị trí phụ lái, tôi phát hiện con đường núi trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.