KẺ DỌN RÁC - Trang 204

mắt càng lúc càng hẹp dần, cuối cùng chúng tôi dừng xe ở một bãi đất
trống.

Tôi nhảy xuống xe, quan sát kỹ mấy căn nhà hai tầng ở ngay trước

mắt, nhà nào đèn cũng đang bật sáng, một vài tốp cảnh sát đứng ở cửa.

"Ngay cả biện pháp bảo vệ hiện trường cũng không làm gì sao?" Tôi

thấy quanh mấy ngôi nhà đó không dựng hàng rào cảnh báo.

Bành Đại Vĩ nói: "Chúng ta còn chưa tới hiện trường, phải đi lên nữa

cơ. Có điều xe không lên đến đó được mà chúng ta phải đi bộ leo núi. Giờ
là hơn ba giờ sáng, chúng ta ăn mì tôm lót dạ rồi đi tiếp, trong núi lạnh
lắm."

Nói xong, ông vô thức túm chặt vạt áo cảnh phục đang mặc trên

người, sau đó lấy vài gói mì tôm trong thùng giấy ở trước cửa một ngôi
nhà. Chủ nhân của ngôi nhà này là dân địa phương, họ tình nguyện cho
cảnh sát mượn nhà làm ban chỉ huy chuyên án tạm thời.

"Đến hiện trường trước rồi hẵng tính." Tôi quay người định đi nhưng

thấy Đại Bảo không ngừng nuốt nước miếng không chịu nhúc nhích, tôi lại
nghĩ đúng là thức đêm đến tận giờ bụng cũng hơi đói.

"Cư dân trong thôn quanh đây rất ủng hộ chúng ta." Bành Đại Vĩ nói,

"Mì gói là thực phẩm để dành, vậy mà họ cũng mang ra mời chúng ta, hơn
nữa lại còn bày biện trà nước đầy đủ, tất cả đều là lá trà núi mới hái đấy!"

"Ăn mì gói mới có sức làm việc." Tôi nói, "Còn trà thì thôi, thu nhập

chính của người dân sơn cước là lá chè. Tôi thấy nhiêu xe cảnh sát thế này
chí ít cũng phải hơn một trăm cảnh sát, các anh xem như vậy chẳng phải
chúng ta uống hết thành quả một năm thu nhập của người dân rồi sao?"

Bành Đại Vĩ nói: "Chúng tôi biết chứ, nên chúng tôi đã trả tiền cho họ.

Huyện tôi chưa bao giờ xảy ra vụ án lớn đến mức này, cảnh sát của toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.