KẺ DỌN RÁC - Trang 214

hiện ra manh mối nào có giá trị chưa?"

Lâm Đào lắc đầu: "Chưa! Cả ba hiện trường đều rất đơn giản và sạch

sẽ, vả lại sàn nhà ở nông thôn đều làm bằng đất nện nên càng khó lấy dấu
vết hơn. Xung quanh vết máu của hiện trường thứ nhất gần như không nhìn
rõ vết máu, còn dấu vân tay thì tuyệt nhiên không thấy có, bởi vậy các dấu
vết ở hiện trường này không có giá trị giám định. Tôi định đợi trời sáng,
khi ánh sáng tốt hơn một chút sẽ soi kỹ lại xem sao."

Tôi gật đầu nói: "Ở Miên Bắc người ta thường mai táng người chết

chứ không đưa vào nhà tang lễ hỏa táng. Giờ chúng ta có hai sự lựa chọn,
thứ nhất là vận chuyển thi thể đến nhà xác của thành phố để tiến hành khám
nghiệm, còn lựa chọn thứ hai là khám nghiệm ngay tại đây."

Lúc này đã hơn năm giờ sáng, đường chân trời ngả sang màu trắng

sáng như bụng cá. Suốt hai tiếng đồng hồ kiểm tra hiện trường khiến bao
nhiêu nhiệt huyết của chúng tôi hạ xuống gần bằng không. Người chúng tôi
vẫn đang run lập cập vì lạnh, nghĩ đến việc phải giải phẫu cho các thi thể ở
ngoài trời, tôi đã thấy khó khăn chồng chất.

Tôi nói: "Về thành phố mất bao lâu?"

Trưởng phòng Bành đáp: "Hai tiếng đường núi và nửa tiếng đường cao

tốc."

"Vậy cũng được!" Tôi gật đầu, "Nhưng chúng ta vận chuyển thi thể

bằng cách nào?"

"Đúng thế! Cứ giải phẫu trong phòng giải phẫu cho an toàn, nếu

không dễ làm mất nhiều vật chứng quan trọng lắm. Bộ Công an cũng yêu
cầu trừ trường hợp bất đắc dĩ ra, còn lại bắt buộc phải giải phẫu trong
phòng giải phẫu." Đại Bảo tự tìm lý do cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.