KẺ DỌN RÁC - Trang 245

Thấy tôi bắt đầu sắp xếp lại hòm dụng cụ khám nghiệm, Đại Bảo

trưng ra vẻ mặt đã "cộp mác" của mình, rồi giơ hai ngón tay lên.

"Nín! Xuất phát nào!" Tôi phũ phàng nhét tám chữ Đại Bảo định nói

trở lại miệng cậu ta.

Tôi đã thể hiện mình thừa nhận tố chất chuyên nghiệp của Trần Thi

Vũ, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận thái độ "cá mè một lứa" của cô. Bởi
vậy suốt dọc đường tôi không nói năng gì với cô. Ngược lại, Trần Thi Vũ
không đoái hoài đến ánh mắt của Lâm Đào, cứ liên tục huyên thuyên với
Hàn Lượng hết chuyện nọ đến chuyện kia.

Khi xe công vụ vừa đi hết đường cao tốc, tôi nhìn thấy đội trưởng Đội

Cảnh sát họ Niên và anh Triệu Vĩnh đang đứng trước mũi xe cảnh sát nhấp
nháy đèn đợi chúng tôi.

Tôi xuống xe, nhiệt tình bắt tay chào họ: "Anh Vĩnh! Lâu quá không

gặp. Thế nào? Anh học xong khóa huấn luyện kỹ thuật hình sự ở Sở Cảnh
sát rồi à?"

Triệu Vĩnh lắc đầu: "Tôi phải kết thúc trước thời hạn đấy! Viện Pháp y

thành phố chỉ có ba, bốn bác sĩ pháp y, chạy đến các hiện trường còn chẳng
đủ, nói gì đến bảy, tám trăm vụ giám định thương tật mỗi năm đang đợi
chúng tôi."

"May mà thành phố các anh ít khi xảy ra án mạng." Tôi vừa cười vừa

nói.

Triệu Vĩnh đáp: "May lần này đang xảy ra án mạng nên cậu nói vậy

không sao, chứ cậu nói độc mồm thế chắc phải điều đi học một lớp 'nói lời
hay' ở trên Sở mới được!"

"Tình hình vụ án thế nào? Có manh mối gì không?" Tôi không đùa

nữa, hỏi ngay vào việc chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.