KẺ DỌN RÁC - Trang 268

hầm phòng không và tử vong."

"Tôi đồng ý với suy đoán của anh Đại Bảo." Trần Thi Vũ nói, "Đầu

tiên, ở lối ra của con đường nhỏ không có dấu chân, nói không chừng
không hề có ai qua lại chỗ đó. Thứ đến, tối hôm đó trăng rất sáng, mà căn
cứ vào độ dốc của hầm phòng không thì ánh sáng của mặt trăng chỉ chiếu
được vị trí bậc thềm thứ mười mấy tính từ cửa hầm xuống, vết máu cũng
bắt đầu xuất hiện từ bậc thềm đó, điều này chứng tỏ sau khi nạn nhân
xuống hầm phòng không, thì ban đầu còn có ánh trăng chiếu sáng, sau đó
thì không còn ánh sáng nên cậu ta bước hụt và ngã mất mạng."

Triệu Vĩnh nói: "Phân tích như vậy nghe cũng hợp lý, vì trên người Lô

Hoa không hề có vết thương, vết thương trên đầu là vết thương đối trọng,
chứng tỏ khả năng cậu ta tự ngã và gây ra vết thương trên đầu là khá lớn.
Còn một yếu tố nữa ủng hộ cho quan điểm này, đó là trên nền hầm phòng
không không có dấu chân của người nào khác, bởi vậy có thể loại trừ khả
năng anh ta bị người khác sát hại."

Tôi hỏi: "Vậy vì sao Lô Hoa lại giết Ngưu Thanh Cương? Vì cậu ta

muốn cưỡng bức cô bé sao?"

"Không loại trừ khả năng đó." Triệu Vĩnh nói, "Có khả năng cậu ta chỉ

vô tình sát hại Ngưu Thanh Cương. Sau khi giết người xong, cậu ta mới
hoảng hốt, cuống cuồng chạy khỏi hiện trường gây án hơn trăm mét, cuối
cùng thiệt mạng dưới đáy hầm."

Mọi thứ trong đầu tôi chợt trở nên hỗn loạn, tôi không nói tiếp nữa.

"Mọi người làm nhanh lên, tôi đói rồi!" Trần Thi Vũ đột ngột lên

tiếng. Có khả năng cô ấy cảm thấy vụ án này le lói tia hy vọng phá án, cũng
có khả năng cô ấy nhận định rằng đây là vụ án tự sinh tự diệt nên mới thả
lỏng tinh thần, mà tinh thần vừa thả lỏng thì cảm giác trước tiên ập đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.