KẺ DỌN RÁC - Trang 28

Đêm đầu xuân không nóng cũng không lạnh. Có án mạng mới xảy ra,

chúng tôi cố gắng rũ hết mệt mỏi, tập trung vào cuộc chiến mới. Chúng tôi
vây quanh bà Trương, nghe bà ta tường thuật lại quá trình đi báo án.

Nửa tiếng trước, nhà bà Trương vừa ăn cơm xong, bà thoải mái nằm

trên ghế sofa xem ti vi. Lúc đó bà vô thức liếc sang cửa sổ tầng hai ở ban
công nhà đối diện, bà thấy hình như có điều gì đó bất thường.

Đây là khu vực ngoại ô vẫn chưa phát triển hoàn toàn, chỉ có vài ngôi

nhà hai tầng của dân tập trung lại thành một cụm. Nhưng vì người ta sắp
xây ga tàu cao tốc gần đây nên nơi này mới đột nhiên trở thành khu tấc đất
tấc vàng, nhờ thế mà người dân bỗng chốc giàu xổi. Sau khi nhận được tiền
đền bù, họ đua nhau trang hoàng cho ngôi nhà cũ của mình trông thật sang
trọng và tinh tế, rồi xây một vài căn nhà mái bằng tạm thời trong vườn.
Nhìn từ xa, dãy nhà liền kề dày đặc đến nỗi không phân biệt được nhà nào
vào nhà nào.

Người ở thành phố đều biết, dải đất này ngọa hổ tàng long. Một vài

người có tầm nhìn xa chẳng rõ thăm dò được thông tin sẽ quy hoạch và
phát triển tàu cao tốc ở đâu mà vài năm trước đã mua hết các căn hộ quanh
đây, rồi ngồi đợi đất lên giá khi phá dỡ hòng kiếm món tiền lớn.

Bà Trương là dân gốc nên ít nhiều quen thuộc tình hình của từng hộ ở

đây, đặc biệt là nhà của tổng giám đốc Miêu phía đối diện. Thông thường
cách ban công vẫn có thể nhìn rõ động tĩnh nhà đối diện, vì vậy bà Trương
hiểu tình hình của gia đình bốn người này rõ như lòng bàn tay. Thỉnh
thoảng, đèn ngủ trong phòng ngủ nhà tổng giám đốc Miêu phản chiếu bóng
hai vợ chồng âu yếm, quấn quýt nhau, bà Trương lại ngưỡng mộ chỉ cho
chồng mình xem. Nhà đó lúc nào cũng nói cười vui vẻ và yêu thương nhau,
rõ ràng là hình mẫu lý tưởng cho xã hội hài hòa. Nhưng bà Trương phát
hiện tối nay lại hơi khác thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.