KẺ DỌN RÁC - Trang 29

Cũng giống như thường ngày, đèn phòng ngủ nhà tổng giám đốc Miêu

luôn bật sáng tôn lên màu trắng mờ ảo như sương khói của rèm cửa sổ.
Nhưng trên tấm rèm trắng như tuyết đó thấp thoáng ẩn hiện cái bóng lấm
tấm thành một vệt kẻ xiên, nó bất động, không hề thay đổi hình dạng. Bà
Trương sinh nghi, vội vàng đến gần ban công, vừa nhìn bà liền phát hiện thì
ra những vết lấm tấm đó là vết máu đỏ thẫm.

Trong lúc kinh sợ, bà Trương vội kéo chồng mình vòng qua cửa nhà

tổng giám đốc Miêu xem sao. Vừa mới đẩy cánh cửa khép hờ, hai cỗ thi thể
nằm sõng soài và một vũng máu lớn ở phòng khách đã đập vào mắt họ. Bà
Trương sợ hãi ngồi phệt xuống đất, há miệng mà không thốt ra được câu
nào. Chồng bà lập cập rút điện thoại hốt hoảng gọi cảnh sát.

"Một gia đình đang yên đang lành sao bỗng nhiên chết hết cả vậy? Tên

sát nhân giết ai không giết sao lại giết họ? Trong thời đại chúng ta, gia đình
họ xứng đáng được gọi là gia đình kiểu mẫu." Bà Trương buồn rầu kể tiếp,
"Người ta đều nói mẹ chồng nàng dâu thường khó sống với nhau nhưng mẹ
chồng nhà này còn thương yêu con dâu hơn cả mẹ đẻ. Ngày nào họ cũng
khoác tay nhau đi trên đường, vừa chuyện trò vừa cười đùa vui vẻ. Lần nào
gặp Lợi Lệ, cô ấy cũng bảo mình có phước mới gặp được người mẹ chồng
thương yêu mình. Thích thế không biết! Bao nhiêu người ngưỡng mộ cô ấy,
thế mà giờ cả nhà đều không còn. Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, gia đình họ
còn ai sống sót không?"

Viên cảnh sát đưa mắt nhìn xuống lắc đầu, rồi hỏi tiếp: "Cô và chồng

cô có vào hiện trường không?"

Đây là câu hỏi bắt buộc đối với mỗi người đến báo án, có tác dụng

xem xét và phân biệt vết tích trên hiện trường.

"Không!" Bà Trương đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.