KẺ DỌN RÁC - Trang 307

Nói xong, anh thò tay vào trong qua tài, lấy ra một bàn tay đã khô

quắt, chỉ vào ngón tay của tử thi và nói: "Anh cứ xem rồi sẽ rõ."

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Vương Phong thì thấy đầu mỗi

ngón tay đang cong lại của lòng bàn tay nhăn nheo màu vàng xám là móng
tay trắng như vôi, trên nền trắng vôi ấy nổi lên những chấm sao li ti màu
đỏ.

"Ô? Đúng là mới chết cách đây chưa lâu còn gì!" Tôi sực tỉnh.

"Hả? Sao anh biết?" Đại Bảo ngơ ngác chưa hiểu.

"Cậu ngốc quá!" Tôi cười vỗ vào gáy Đại Bảo một cái rồi giải thích,

"Thời Hán lấy đâu ra kỹ thuật làm móng?"

"Này! Anh còn chưa tháo găng tay ra đâu đấy!" Đại Bảo trừng mắt

nhìn tôi, "Đừng chạm vào đầu tôi!"

Tôi cười vang: "Tôi đã chạm vào thi thể đâu, găng tay còn sạch mà!"

Tôi chui ra khỏi lều, nói với thanh tra Triệu: "Anh Triệu, chúng tôi đã

xem rồi, cảm giác của anh rất chính xác. Nếu đây không phải là vụ tự sát
thì ắt hẳn là vụ án mạng. Cám ơn anh đã cung cấp một manh mối rất quan
trọng cho cơ quan công an, giúp chúng tôi xác định vụ án này."

"Đó là điều chúng tôi nên làm mà!" Vẻ mặt của thanh tra Triệu ánh lên

niềm tự hào, anh nói tiếp, "Nhưng hy vọng đây không phải án mạng, còn
nếu là án mạng thì hy vọng các anh có thể lưu lại đây mấy hôm để phá án.
Như thế chúng tôi mới có cơ hội cảm nhận được niềm vui phá án lần đầu
tiên từng trải qua trong đời."

"Chắc chắn thế rồi!" Tôi đáp. Nói xong tôi quay lại nhìn Lâm Đào

đang tựa người trên vách lều, sắc mặt cậu ta tái nhợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.