KẺ DỌN RÁC - Trang 393

Hồ uyên ương không lớn cũng không nhỏ, may đây là hồ nhân tạo,

thời gian xây dựng cũng chưa lâu nên đáy hồ không trầm tích bùn đất.
Khoảng nửa tiếng sau, thợ lặn nhô đầu lên khỏi mặt nước, đồng thời giơ tay
lên. Chúng tôi thấy rõ trong tay anh ấy là một chiếc túi xách nữ.

Mấy người chúng tôi không hẹn mà cùng reo lên sung sướng, kiên

nhẫn đợi thợ lặn bơi đến gần bờ. Tôi đeo găng tay nhận lấy chiếc túi, Lâm
Đào nhanh nhẹn áp thước đo tỷ lệ vào vật chứng và chụp ảnh cố định.

Chiếc túi này thoạt nhìn có vẻ rất tinh tế nhưng thực chất chỉ là chiếc

túi bình thường, chứ không phải đồ cao cấp, nom còn khá mới, séc kéo của
túi trong tình trạng khóa kín. Tôi hỉ hả như vừa trúng xổ số độc đắc, nhẹ
nhàng kéo séc ra.

Trong túi có khá nhiều nước, tôi trải lớp nilon trên mặt đất rồi đặt túi

lên, sau đó đổ đồ trong túi cùng nước ra. Trong túi có hộp trang điểm, chùm
chìa khóa và một vài vật dụng lẻ tẻ. Đáng tiếc không có ví tiền, điện thoại
và các loại thẻ. Tóm lại trong túi không có bất kỳ vật dụng hay giấy tờ gì
chứng minh trực tiếp lai lịch của người chết.

"Không có ví tiền và điện thoại." Đại Bảo nói, "Trong túi đựng bao

nhiêu đồ như thế, chắc chắn phải có ví tiền và điện thoại mới đúng chứ
nhỉ!"

"Ý anh nói đây là vụ án giết người cướp của sao?" Lâm Đào như sực

tỉnh, "Trước tiên cướp của, sau đó cưỡng dâm, rồi cuối cùng giết người."

"Tôi đâu nói thế!" Đại Bảo thận trọng, "Nhưng chỉ ví tiền và điện

thoại không thấy đâu thì vụ án này ít nhiều nghiêng về khuynh hướng
chiếm đoạt tài sản."

"Séc túi khóa kín nên đồ vật trong túi không thể rơi ra khỏi túi do lực

nổi của nước được." Tôi nói với thợ lặn đang nằm rạp trên bờ, "Nhưng
không loại trừ trường hợp phần tử phạm tội ném ví tiền, điện thoại và các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.