KẺ DỌN RÁC - Trang 44

"Thủ đoạn gây án y hệt nhau!" Đại Bảo nhận xét.

Tôi im lặng cầm kính lúp nhìn miệng vết thương trên đỉnh đầu Tề

Truyền Chi.

"Có phát hiện gì không?" Đại Bảo ghé đầu vào nhìn cùng.

Tôi mỉm cười bảo: "Trước ngực nạn nhân có mấy chỗ bị trầy xước

nhẹ, rất nông, nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ không phát hiện ra. Nhưng mấy
vết xước này còn mới lắm."

"Mấy vết xước này nói lên điều gì?" Đại Bảo hỏi.

"Khi nãy tôi nói hung thủ có thân hình rất cao, các cậu còn nhớ

không?" Tôi hỏi.

Đại Bảo nói: "Nhớ! Tôi quên chưa hỏi sao lúc đó anh lại nói vậy?"

Tôi đáp: "Vết thương của hai mẹ con nạn nhân trên tầng hai cũng ở

đỉnh đầu, nhưng những vết thương đó không nói lên điều gì, bởi thông qua
vết máu chúng ta phán đoán họ đều bị giết khi đang ngồi. Mà đã ngồi thì
đương nhiên hung thủ sẽ đánh vào đỉnh đầu của họ. Nhưng Tề Truyền Chi
không giống vậy. Căn cứ vào vị trí tử vong, có lẽ bà ấy là người ra mở cửa.
Bà ấy không chỉ mở cửa mà còn mời hung thủ vào phòng khách, sau đó
mới bị tấn công. Đương nhiên, trong quá trình này, bà ấy không thể ngồi
xuống được, mà hung thủ cũng không cho bà ấy cơ hội ngồi xuống. Có
điều các cậu có để ý Tề Truyền Chi cao những một mét sáu mươi lăm
không? Thân hình bà ấy khá cao to, trừ phi hung thủ cao hơn bà ấy nhiều,
bằng không hắn ta không thể nện búa vào đầu bà ấy được."

"Ý anh là hung thủ không hề khống chế Tề Truyền Chi mà trực tiếp ra

tay với bà ấy luôn sao?" Đại Bảo chất vấn, "Nhưng vết thương trên đỉnh
đầu Tề Truyền Chi cũng rất dày, điều đó chứng tỏ bà ấy phải đứng yên một
chỗ. Tại sao bà ấy lại chịu đứng yên cho hung thủ tấn công nhỉ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.