KẺ DỌN RÁC - Trang 474

"Cẩu Đản nói cậu bé chỉ cảm giác đó là giọng nói phụ nữ, nhưng cụ

thể họ nói những gì thì cậu bé không nghe rõ." Tôi nói tiếp, "Cẩu Đản
thường xuyên tiếp xúc với nhóm người nhặt phế liệu, những lúc rảnh rỗi họ
thường tếu táo bàn tán về chuyện trai gái, bởi vậy Cẩu Đản rất tò mò về
những chuyện này. Thế là Cẩu Đản mò đến chỗ cửa sổ nhà 'chú Hắc' định
bụng nhìn trộm qua rèm cửa sổ rách nát."

Tôi lật sang trang khác, nói tiếp: "Cảnh tượng mà Cẩu Đản nhìn thấy

là 'chú Hắc' mình trần như nhộng nằm trên sàn nhà, một người phụ nữ áo
trắng ngồi lên người 'chú Hắc'. Nhìn tiếp thì thấy 'chú Hắc' muốn cởi váy
của người phụ nữ. Quá trình 'chú Hắc' vén áo lên giúp Cẩu Đản nhìn thấy
người phụ nữ áo trắng đó đi đôi giày màu xanh da trời rất kỳ lạ."

"Giày màu xanh da trời sao?" Lâm Đào sờ cằm nói, "Có lẽ là đôi giày

đã được bọc một lớp bọc giày. Nếu ánh sáng trong phòng không đủ thì dễ
nhìn nhầm thành đôi giày màu xanh da trời."

Tôi gật đầu tán đồng ý kiến của Lâm Đào: "Đột nhiên 'chú Hắc' kêu

"Hự!" một tiếng, hai chân không ngừng đá lên. Người phụ nữ áo trắng ngồi
trên người 'chú Hắc' cũng không động đậy gì. Một lát sau, chắc chắn 'chú
Hắc' thôi giãy giụa, người phụ nữ áo trắng đứng lên, quay người lại."

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt. Hai mắt Đại Bảo mở to nhìn

tôi chờ nghe phần tiếp theo của câu chuyện, Lâm Đào lộ vẻ mặt khiếp đảm,
Lông Vũ hạ hàng mi dài, cố tỏ ra lạnh lùng như thường ngày.

"Nghe Cẩu Đản nói, người phụ nữ đó không phải người, mà là ma."

Tôi nói tiếp.

"Tôi đã bảo rồi mà, nếu là do người làm thì sớm đã bị chúng ta tóm cổ

rồi." Môi Lâm Đào run rẩy, "Chỉ có ma làm, chúng ta mới không thể bắt
được, bằng không làm sao cô ta có thể phạm tội mà không để lại một chút
dấu vết nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.