KẺ DỌN RÁC - Trang 75

Hồ Lê Miêu cúi đầu nghĩ một lát rồi đáp: "Chúng tôi ở vườn sau, chỉ

cần mở cửa, đi qua vườn, mở cổng là ra đến ngoài rồi. Nên tôi đoán chỉ tầm
hai mươi giây là cùng."

Tôi "Ồ!" lên một tiếng bảo: "Các cậu cứ kể tiếp đi! Khi nãy cậu nói

cậu nhìn thấy một bóng người."

"À vâng!" Hồ Lê Miêu hắng giọng, "Chúng tôi thấy Hồ Kỳ loạng

choạng đi về phía tây, cũng chính là phía nhà của anh ta. Vì nghĩ thường
ngày Hồ Kỳ luôn thích uống rượu, mà cứ uống nhiều là dáng đi lại xiêu
vẹo, nghiêng ngả như thế nên chúng tôi không để ý, tất cả quay vào chơi
tiếp ván mạt chược đang dở. Lát sau thì trời sáng, tôi thắng hơn ba ngàn tệ,
hề hề!"

Nói xong cậu ta liền phát giác mình lỡ lời nên liếc nhìn đồn trưởng,

thấy đồn trưởng không có ý truy cứu việc nhóm cậu ta đánh bạc, nên mới
mạnh dạn nói tiếp: "Sáng sớm tinh mơ, tôi từ nhà anh trai đi theo hướng
tây, cứ đi tiếp con đường này đến đầu bên kia chính là nhà tôi. Chẳng ngờ
khi đi ngang qua qua đây thì nhìn thấy anh ta nằm trên đất, bên cạnh có
vũng máu to làm tôi sợ hết hồn."

Đồn trưởng liếc mắt ra hiệu cho Hồ Lê Miêu, cậu ta liền vội nói tiếp:

"Loại cặn bã như anh ta chết là tốt nhất."

Tôi phản cảm xua tay nói: "Nghĩa tử là nghĩa tận, đừng độc ác như

thế, dẫu anh ta đã làm đủ điều bại hoại đạo đức nhưng chí ít anh ta vẫn có
quyền được sống."

"Thế các anh cần hỏi tiếp nữa không?" Hồ Lê Miêu hỏi.

"Nhà anh trai cậu chỉ cách hiện trường ba trăm mét, nửa đêm thanh

vắng như vậy mà các cậu không nghe thấy tiếng kêu la, vật lộn hay cầu cứu
gì sao? Bởi tôi thấy không phải anh ta tử vong tại chỗ mà còn đi hơn chục
bước nữa mới chết." Đại Bảo hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.