KẺ DỌN RÁC - Trang 97

được nhà vệ sinh công cộng che chắn nên nhóm người đánh mạt chược
không nhìn thấy mọi việc diễn ra bên trong."

"Trong ngõ đó có bảy tám hộ gia đình sinh sống cơ đấy!" Viên cảnh

sát nói, "Bao gồm cả nhà nạn nhân."

Tôi cười nói: "Vấn đề thứ tư, mọi người có từng nghĩ vì sao hung thủ

lại đánh nạn nhân không? Tôi nói là đánh chứ không phải là giết. Khi đó
nạn nhân nằm trên đất, vì tác dụng của rượu nên gần như không phản
kháng gì. Nếu hung thủ muốn giết người thì đánh vào bất cứ chỗ nào cũng
có thể giết chết nạn nhân, vậy tại sao hung thủ lại chọn cách khó có thể
khiến nạn nhân chết nhất, đó là bắn vào đùi? Đương nhiên việc bắn vỡ
động mạch đùi là kết quả mà chính hung thủ cũng không ngờ tới. Kết hợp
với điều tra của cảnh sát, sau khi nạn nhân uống nhiều rượu đã lấy chân đạp
vợ mình, rồi chạy khắp thôn sinh sự. Vậy người căm hận cái chân đó của
anh ta nhất, ghét việc anh ta chạy khắp thôn kiếm chuyên nhất và cũng vì
việc này mà cảm thấy mất mặt nhất chắc chắn chính là vợ của anh ta."

"Trước khi anh ta bị sát hại còn đạp vợ một cái đấy!" Đại Bảo nhắc lại

cho mọi người nhớ.

"Bởi vậy tôi cho rằng đây là vụ án mạng gây ra do một phút nóng giận

mà thôi." Tôi kết luận.

"Anh nói cũng có lý." Tổ trưởng tổ trinh sát gật đầu, "Có điều chúng

tôi không có chứng cớ, cũng không biết làm cách nào xác định cô Trương
Việt, vợ nạn nhân chính là hung thủ, mà không có chứng cứ thì không thể
định tội được cô ta trước pháp luật."

"Có cách đấy!" Tôi nheo mắt cười, rồi lấy chiếc kính lúp từ trong cặp

ra.

Đây là chiếc kính lúp viền bọc kim loại, cán bằng gỗ đỏ, chế tạo rất

tinh xảo. Nó là món quà sinh nhật mà cậu bạn thân Bao Bao tặng tôi. Xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.