Đầu tiên, những bắp tay thợ cuồn cuộn, xăm trổ chi chít, vật đám lợn
ra sàn như người ta ném những quân bài lên chiếu bạc. Sau đó những lưỡi
dao lướt sồn sột, lóc đi cả tảng lông cứng trên mình lũ lợn đang mở mắt
hoang hoác. Con sau nhìn cái chết của con trước và chờ đến phiên mình.
Một đường rạch thẳng tắp. Súc ruột đổ tràn ra sàn như những vòi bạch tuộc
tìm đường di chuyển. Những quả tim bị giật phăng ra khỏi lồng ngực... Cả
khoang bụng bị moi móc, sục sạo một cách không thương tiếc.
Trong cơn bấn loạn, lũ lợn đồng loạt giương mắt về phía cô, khẩn cầu.
Những quả tim vẫn thoi thóp đập. Dạ dày co bóp yếu ớt. Như thể chúng
chưa chết. Chúng chờ đợi cô làm một việc gì đó. Những đôi mắt lợn trắng
dã lẵng nhẵng bám theo cô. Máu của chúng hình như bắn phọt cả vào ngực
cô, nóng rẫy. Nhưng cô thì làm được gì cho chúng?
Sự mỏi mệt hằn trên mặt cô. Chắc thế. Bà cụ cô gặp ngoài đầu ngõ
vào mỗi sáng đi làm, nhìn cô ái ngại. Và ôm ngực ho. Hình như bà không
dừng được những cơn ho như xé họng ấy. Cả người cúi gập xuống. Cổ
họng muốn rách toang. Đờm khạc ra nhờ nhờ đỏ. Nửa chừng những cơn
ho, bà cụ đưa đôi mắt quăn queo lên nhìn cô. Như muốn hỏi: “Có sao
không cháu?” Trong đầu cô không hiểu sao luôn vang lên câu hỏi ấy. Dù
giữa họ, chẳng ai nói một lời nào. Chỉ là những cái nhìn. Rồi họ cùng đi
thật nhanh khỏi khu lò mổ vẫn còn gây gây mùi nước dãi lợn.
Cảm giác sợ hãi và nỗi mặc cảm về sự bất lực ám ảnh cô mọi lúc, mọi
nơi.
Bởi vậy, trái với sự phấn chấn của người chồng sau khi mua được cái
nhà với “giá hời” ở ngay sát lò mổ lợn, cô chỉ thấy bất an.
“Yên tâm đi em, trước hay sau lò mổ cũng sẽ bị bán xới thôi. Ai cho
nó tồn tại mãi ở giữa khu dân cư thế này. Anh nghe nói tổ dân phố người ta
đang làm đơn lên phường.”