KẺ DỰ PHẦN - Trang 50

“Thế thì được.”

Hợp đồng thuê nhà được lập một cách chóng vánh và Phan chuyển

đến ngay ngày hôm sau.

Một căn phòng 14m2 có cửa riêng, cách biệt, cùng một nhà bếp chừng

8m2 kề với cầu thang ở tầng một được dành cho Phan. Vậy đã là quá đủ xa
xỉ cho một cô gái tỉnh lẻ cố bám trụ lại nơi phố thị phồn hoa như cô.

“Có bếp ở đây, cháu thích nấu nướng thì cứ tùy ý.”

Thực ra chẳng mấy khi Phan động đến cái bếp ấy. Cô đi suốt ngày và

chỉ trở về cái hộp chật hẹp của mình sau khi vô tuyến đã chuyển sang
chương trình bản tin thời sự cuối ngày. Cô se sẽ tắt máy từ ngoài ngõ rồi
mới dám dắt xe vào nhà. Luôn lo lắng rằng mình có thể gây ra cho họ
những phiền toái, nhất là vào lúc đêm khuya nên cô thận trọng mở vòi
nước, xòe tay đỡ cho dòng nước khỏi tạo nên những âm thanh quá chói gắt.
Khi chậu nước đã lưng lửng, cô xiết cái khóa vòi lại, rửa qua loa mặt mũi
rồi nhanh chóng lao vào giường ngủ. Thường là Phan không ngủ được
ngay. Cô vẩn vơ nghĩ ngợi lung tung, hoặc là tự rà soát công việc trong
ngày, lẩm nhẩm tính toán số tiền đã tiết kiệm được; hay lên kế hoạch cho
ngày hôm sau. Mới về Phòng Tiếp thị - Thị trường chưa lâu, cô đã rất được
mọi người chú ý vì sự năng nổ và hoạt bát của mình. Điều ấy khiến cô phấn
chấn.

Khi các công việc đã được lập trình một cách rành mạch, Phan quyết

định không nghĩ đến chúng nữa mà để cho đầu óc mình được nhàn rỗi. Và
đây cũng là lúc Phan bất chợt nảy ra ý định dõi theo cuộc sống của ba con
người ở trên tầng hai.

Vì hai tầng tiếp với nhau bằng cầu thang hở, không có cửa ngăn cách

nên mọi âm thanh vọng xuống phòng cô đều rất rành rọt. Người mẹ nằm ở
gian ngoài (kề cầu thang) thường nói chuyện với vào phòng của vợ chồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.