KẺ GHÉT ĐỜI - Trang 34

LỚP 1

PHILANH, ANXEXTƠ

PHILANH:

Gì thế anh? Anh làm sao thế?

ANXEXTƠ (Vẫn ngồi):

Xin anh để mặc tôi.

PHILANH:

Nhưng sao anh lại lạ lùng…

ANXEXTƠ:

Đã bảo anh để mặc tôi mà, còn anh thì đi mà giấu cái mặt đi.

PHILANH:

Thì ít nhất cũng nghe người ta nói, đừng cáu gắt chứ.

ANXEXTƠ:

Ấy, tôi chỉ thích cáu gắt, chẳng buồn nghe ngóng gì hết.

PHILANH:

Đùng một cái là buồn bực ngay được, đố ai mà hiểu nổi, tuy

chúng ta là bạn thật đấy, nhưng tôi là người đầu tiên…

ANXEXTƠ (Đứng phắt dậy):

Tôi là bạn anh à? Anh xoá ngay cái khoản ấy

trong sổ sách của anh đi. Trước đây tôi cũng tưởng thế. Nhưng thấy anh cư
xử như vừa rồi, tôi tuyên bố thẳng với anh là từ nay chẳng còn bạn bèn gì
nữa. Tôi chẳng cầu cái thứ người đồi bại như thế thân thiết với tôi.

PHILANH:

Anh Anxextơ, thế anh cho tôi là người có tội lắm hay sao?

ANXEXTƠ:

Hừ! Lẽ ra anh phải lấy làm xấu hổ đến chết mới phải. Hành động

như thế thì không thể dung thứ được. Người tử tế, ai thấy thế mà không
phẫn uất. Tôi thấy anh vồn vã mơn trớn, anh âu yếm một người, tưởng đằm
thắm, nồng nàn nhất, rồi thì nào anh say sưa ôm hôn người ta mà ngọt ngào
săn đón, nào thề thốt trung thành. Thế mà lúc tôi hỏi anh người ấy là ai thì
đến tên người ta, anh cũng ậm ừ không rõ. Người ta vừa đi khỏi, thế là hết,
tình cảm tiêu tan, và nói với tôi thì anh coi người ấy như người dưng. Chao
ôi! Tự hạ mình mà lừa dối lòng mình như thế, thật là xấu xa, hèn mạt, ô
nhục. Tôi mà nhỡ làm như thế thì sau đó cũng đến ân hận, treo cổ mà chết
cho rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.